Nói rồi để mặc Tài Nhớt và đàn em ngơ ngác, Hùng chợ cóc hùng hục chạy cắm đầu cắm cổ về phía bãi rác, vừa chạy vừa tụt quần sẵn sàng như thể cứt sắp rơi ra đến nơi.
Dù là khoảng cách từ chỗ Hùng chợ cóc đang ỉa đến chỗ mọi người đứng không quá gần nhưng tất cả đều bịt mũi, nín thở chờ đợi. Ỉa được khoảng 5 phút, bất chợt thấy Hùng chợ cóc đứng lên và gọi đàn em:
– Lìn ơi, kiếm tao tờ giấy nào, éo có gì chùi đít cả.
– Đại ca kiếm tạm cục đất nào quanh đó chùi đi đại ca, lấy đâu ra giấy bây giờ.
Không thấy Hùng chợ cóc nói gì, chỉ thấy hắn im lặng rồi âm thầm cúi xuống lúi húi. Lát sau mới thấy Hùng chợ cóc lóc cóc đi ra. Vừa đi vừa xoa bụng, nhăn mặt:
– Đậu má, chắc tại hôm qua ăn miếng phao câu vịt nướng, cái con vịt đó bị trĩ hay sao mà giờ lại bị đau bụng tiêu chảy thế này. Ôi, mệt quá!
Đột nhiên, đàn em của Hùng chợ cóc kêu lên thất thanh:
– Đại ca ơi, đít đại ca chảy máu kìa? Sao thế đại ca?
– Ừ, thì tại vừa rồi nghe lời mày tìm cục đất chùi đít, nhưng tìm mãi éo thấy cục nào, chỉ thấy mỗi cục gạch vỡ đành lấy chùi tạm, ai ngờ cái cạnh của cục gạch sắc quá, chùi rách mẹ đít luôn.
Tài Nhớt chờ đợi nãy giờ cũng bực mình lắm rồi, thấy Hùng chợ cóc đi ra, hắn sốt sắng:
– Ỉa đái xong hết rồi, giờ thì bắt đầu được chưa hả thằng tiêu chảy?
Nghe Tài Nhớt nói vậy, Hùng chợ cóc lại ôm bụng, nhăn mặt trình bày:
– Mày cũng là người luyện võ, chắc mày cũng biết, phàm đã luyện võ thì tối kị việc bị tiêu chảy. Tiêu chảy dẫn đến mất nước, tay chân run lẩy bẩy, nếu cứ cố tình vận nội công thì sẽ dẫn đến hiện tượng “tẩu hỏa nhập cứt”, tức là phân lỏng sẽ dồn từ hậu môn lên buồng ngực. Nhẹ thì sẽ bị nhồi phân cơ tim gây tắc thở và chắc chắn sẽ tử vong trên đường đến bệnh viện, nặng thì mồm hộc phân lỏng chết ngay tại chỗ. Tao nghĩ mày cũng là bậc quân tử, thấy đối thủ của mình bị đuối sức như thế, mày không nỡ ép chứ? Nếu đấu tiếp, mày có thắng cũng không vẻ vang gì đâu. Đúng không?
– Đậu má! Ông trình bày dài dòng vkl, thế túm lại ông muốn thế nào?
– Bây giờ mình vẫn đấu tiếp, nhưng không đấu võ nữa, đấu cái khác. Ok chứ?
– Đấu cái khác là đấu gì? – Tài Nhớt hỏi.
– Đấu gì cũng được, cho mày chọn – Hùng chợ cóc đáp.
– Được, là mày nói đấy nhé. Tao nghe đồn, mày nổi tiếng giang hồ bởi biệt tài xúc thóc trộm của thầy u. Nay, tao sẽ dùng chính tài năng của mày để đập chết mày, bây giờ chúng ta sẽ thi ăn cắp.
– Nhưng giờ bố mẹ tao bán hết thóc rồi, éo còn thóc mà xúc đâu.
– Không phải thi xúc thóc, mày hãy nhìn ra ngoài chợ đi. Cái chỗ bán quần áo đại hạ giá ấy. Có thấy một lũ đang xúm vào mua không?
– Thấy, rồi sao nữa?
– Có thấy hai đứa con gái mặc váy ngắn cũn cỡn đứng ở phía cuối hàng kia không?
– Thấy, rồi sao?
– Bây giờ, tao với mày sẽ cùng trà trộn vào đó, mục tiêu là ăn cắp được quần lót của hai con bé đang mặc trên người. Tao chọn con váy đỏ, còn mày con váy xanh nhé? Ok?
– Ok, chơi luôn.
– Thằng nào cầm quần lót trở về đây trước thì thằng đó sẽ là người chiến thắng. Có đàn em của mày đứng đây giám sát, không được chơi ăn gian. Thằng nào thua phải cút khỏi cái chợ cóc này, đi chỗ khác kiếm ăn, ok men?
– Hiểu rồi. Bắt đầu đi.
Thế là Hùng chợ cóc và Tài Nhớt chạy vụt đi. Cả hai thằng nhanh chóng lẩn được vào trong đám đông đang chen lấn, xô đẩy đó. Đám đàn em của Hùng chợ cóc thì đứng ngoài quan sát, chắp tay nguyện cầu những điều tốt lành nhất sẽ đến với đại ca của mình.
Cả hai đều đã áp sát được mục tiêu, và chỉ sau vài động tác quờ quạng, Tài Nhớt đã lôi được cái quần lót của con bé váy đỏ ra trước sự ngỡ ngàng của bọn đàn em Hùng chợ cóc. Hắn nhanh chóng rời khỏi đám đông và quay trở về với cái quần lót đỏ lòm chụp lên đầu nhìn như siu nhân, cái mặt vênh lên trông rất oai phong, tự đắc.
Bọn đàn em Hùng chợ cóc thì tối sầm mặt lại khi thấy đại ca của chúng vẫn đang loay hoay sờ soạng dưới váy của con bé mặc váy xanh. Nhưng đại ca của chúng quờ quạng mãi mà không thấy lôi được quần lót ra. Thằng Trĩ thấy thế sốt ruột nói:
– Liệu có khi nào đại ca ham hưởng thụ mà quên mất nhiệm vụ không tụi bay?
– Tao cũng nghi lắm, hằng ngày ổng chỉ biết quay tay, nay được rờ hàng thật có khi phê quá lú cmnl rồi.
Cả lũ đang mải mê bình luận, phán đoán thì bất chợt từ chỗ đám đông đang chen lấn mua hàng đó nghe có tiếng “Bốp, Bốp” liên tiếp, rồi tiếng chửi rủa chanh chua vang lên:
– Thằng biến thái này, lợi dụng sờ đít bà mày hả? Cho mày chết này, đồ dê xồm, biến thái. Bốp!!!! Bốp!!!!
Cả bọn sững người. Vâng, đó chính là giọng của con bé váy xanh, nó đang túm tóc tát tới tấp vào mặt của Hùng chợ cóc. Còn Hùng chợ cóc thì dường như dính mấy cú tát nặng tay quá đang tối tăm mặt mũi, ngã dúi dụi. May mà hắn kịp lồm cồm bò dậy và chạy thoát trong lúc con váy xanh đang lúi húi tháo guốc. Chỉ chậm vài giây nữa thôi, ăn thêm vài cái đế guốc thì tối về mặt hắn tha hồ mà bôi thuốc.
Bọn đàn em đứa nào cũng xót xa cho Hùng chợ cóc. Mịa, con bé trông ngon lành mà ai ngờ dữ dằn đến thế, nó tát có mấy cái mà mồm của đại ca đã sưng vêu lên, máu thì chảy ra ri rỉ từ mép. Thấy thế, Tài Nhớt lại gần vỗ vai Hùng chợ cóc hỏi han:
– Đau không mày, cầm lấy lau miệng đi này, ai lại để máu chảy tùm lum thế kia.
Nói rồi, hắn đưa cái quần lót hắn vừa lột được của con váy đỏ cho Hùng chợ cóc lau miệng. Đàn em của hắn thì xúm xít vây quanh hỏi thăm:
– Đại ca có sao không? Sao đại ca sờ đít nó bao lâu mà không lôi được quần nó ra thế đại ca?
– Đậu má, con đó nó có mặc quần lót đéo đâu mà lột được. Tao bị thua oan quá, đúng là con phò, ra chợ mà không thèm mặc quần lót.
– Trời, nó không mặc quần lót mà sao đại ca cứ rờ rờ hoài vậy?
– Ờ, thì chính vì không mặc nên tao mới rờ lâu, thấy nó im im, tưởng nó ưng, ai dè, nó ra đòn nhanh quá, đáng đời tao. May mà còn chạy kịp, hôm nay là cái ngày éo gì mà đen thế, vừa bị tiêu chảy, vừa bị gái tát.
Lúc này, Tài Nhớt đã ngồi chễm trệ lên đống gạch, vắt chân chữ ngũ và nói với giọng của kẻ chiến thắng:
– Bây giờ thắng bại đã rõ. Mày và đàn em của mày khôn hồn thì cút đi khỏi đây, đừng có để tao nhìn thấy mặt chúng mày ở cái chợ cóc này. Biến.
– Đậu má, mày chơi ăn gian, mày đã biết con váy xanh không mặc quần lót rồi, đúng không? Thế nên mày mới nhận con váy đỏ. Mày chơi không đẹp.
– Hahaha – Tài Nhớt cười lớn. Cao thủ không chỉ nằm ở khả năng lột quần, mà còn phải có con mắt tinh đời, chỉ cần nhìn một đứa con gái là biết mình có khả năng lột được quần của nó hay không? Nếu chưa luyện đến khả năng đó thì thua dưới tay Tài Nhớt này cũng không có gì đáng xấu hổ cả. Đừng nói nhiều, cả lũ cút ngay.
Bấy giờ, Hùng chợ cóc mới đứng lên, tiến lại gần Tài Nhớt.
– Tài ơi, tao hỏi mày một câu nhé?
– Hỏi đi.
– Mày có xem bóng chuyền, bóng bàn hay cầu lông không?
– Hỏi đéo liên quan gì.
– Thì cứ trả lời đi.
– Có
– Thì đó, mấy môn đó thi đấu ít nhất đều phải có 3 séc, làm éo có môn nào một séc là xong ngay đâu. Tao nghĩ chúng ta cũng nên thi đấu với tinh thần thể thao, thi đấu đúng 3 séc để phân thắng bại. Như thế tao mới phục.
– Đậu má, tinh thần thể thao cái ccc. Đi ỉa thì lấy đất chùi đít mà đòi tinh thần thể thao. Nhưng thôi, tao sẽ cho mày thua tâm phục khẩu phục. Bây giờ mày thích thi tiếp gì nào? Cho mày chọn đó để mày thua khỏi ấm ức.
Đám đàn em Hùng chợ cóc thấy vậy thì nhao nhao:
– Kìa, đại ca, nó đồng ý cho đại ca thi tiếp rồi. Hãy chọn môn nào đó là sở trường của đại ca đi, lần này cho nó hết tinh tướng đi đại ca. Đại ca định chọn thi gì?
– Hahaha – Hùng chợ cóc cười lớn. Lần này thì mày không có cửa với tao đâu Tài Nhớt ơi, bởi đây là sở trường của tao rồi.
– Đại ca định thi môn sở trường nào thế?
– Đương nhiên là thi quay tay rồi, tao còn sở trường đéo nào nữa đâu.
– Nhưng, đại ca vừa bị tiêu chảy, mất nhiều nước, liệu có quay nổi nữa không?
– Đậu má, mày coi thường đại ca mày quá rồi. Từ trước đến giờ có ngày đéo nào là tao không quay vài lần. Nhớ cái lần tao bị sốt mấy ngày liền nhịn vài hôm không ăn miếng gì vào mồm mà vẫn chịu được, nhưng quay tay thì không thể nhịn nổi một ngày. Nói thế để mày thấy niềm đam mê của tao nó lớn cỡ nào.
Nghe đại ca nói thế, đám đàn em tự tin lên rất nhiều. Thằng Trĩ tiến đến và hỏi Tài Nhớt:
– Sao? Mày biết luật chơi chưa hả Tài Nhớt?
– Đậu má, quay tay thì éo ai chả biết.
– Haha. Không đơn giản thế đâu, vì đại ca tao thi đấu là phải dùng dụng cụ đó, Lìn đâu, chuẩn bị sẵn sàng dụng cụ cho đại ca và Tài Nhớt thi đấu.
Tài Nhớt nghe vậy thì ngạc nhiên lắm, hắn nghĩ thầm:
– Ủa, quay tay mà dụng cụ cái lìn gì nhỉ? Không lẽ nó dùng Ba Con Sếu để quay. Bố thằng bệnh.