(Mobiblog.Org)
Hắn vừa đi vừa tè. Bao giờ cũng thế, cứ uống bia xong là hắn tè. Bắt đầu là hắn tè ở đường. Có hề gì? Đường có của riêng nhà nào? Rồi hắn tè vào gốc cây. Thế cũng chẳng sao, cây là của xã hội nhưng cũng chẳng của ai, ban ngày người ta còn tè đầy nữa là ban đêm thế này. Tức quá đi mất, hắn tè bậy thế mà không có đứa nào ra bắt hay chửi hắn. Đã vậy, hắn sẽ đứng ngay ở cổng, thò vòi bơm qua song sắt và tè vào tận sân xem có đứa nào sinh sự không.
Vẫn không thấy ai, chỉ có hai con chó to như hai con lợn sề lao ra. Chúng phi tới hòng tớp ngay cái vòi phun nước của hắn. Chí Phèo hoảng quá rút ngay vòi lại. Hú hồn, chậm tí nữa là từ nay hết cái quay tay. Thôi chết mịa, nước bắn ướt hết quần rồi. Được một đoạn, hắn định tè bậy tiếp nhưng sau phát bị chó tớp hụt vừa rồi, cái vòi sợ quá sun lại, không lôi ra được nữa.
Hôm nào hắn cũng say sỉn, và phải đến khuya mới dặt dẹo, lướt khướt trở về cái túp lều hoang bên sông để ngủ, và hôm nào cũng vừa đi vừa đái bậy. Thế nên vào giờ đó, chẳng chị em phụ nữ nào dám ra đường một mình, hắn mà nhìn thấy là lao tới bóp ngay. Mới đây này, có bà cụ 90 tuổi, chưa chồng, đi tập thể hình về muộn, bị Chí Phèo nó bóp giờ vẫn đang nằm thoi thóp.
***
Chí Phèo không có bố mẹ, hắn bị bỏ rơi cạnh lò gạch của một lão chuyên đi đóng gạch thuê trong làng. Lão này tối ngày lo đi đóng gạch nên cũng không có vợ con gì, thấy đứa bé còn đỏ hỏn vứt ở lò gạch như vậy thì mang về nuôi cho vui cửa vui nhà. Rồi mỗi lần đi đóng gạch, lão lại cho hắn đi theo để chỉ bảo từng kỹ năng, từng tư thế, sao cho đạt yêu cầu, làm hài lòng khách hàng. Nhưng rồi, trong một lần đang đóng gạch thì lão lăn ra đất giẫy đành đạch, chết tươi. Từ đó, Chí Phèo lại bơ vơ…
Năm hai mươi tuổi, Chí Phèo làm canh điền cho cụ Bá Kiến. Cụ Bá có 3 bà vợ, 2 bà kia thì mãn kinh rồi, không nói đến, chỉ có bà 3 là còn trẻ, suốt ngày mặc áo hai dây, má đỏ hây hây, nhìn lúc nào cũng phây phây. Trong khi đó, cụ Bá thì dạo này có vẻ cũng yếu, kêu mỏi lưng sưng đầu gối suốt. Bà 3 thấy thế buồn ra mặt, cứ thở dài thườn thượt.
Một hôm, Phèo đang lúi húi tuốt lươn dưới bếp để nấu cháo cho bà cả bị ốm thì bất ngờ ai đó nhéo một cái vào mông hắn. Quay lại thì thấy bà 3. Hôm nay bà mặc cái váy ngủ trong suốt nhìn thấy được tuốt mấy thứ trắng muốt bên trong. Chí Phèo chưa hiểu điều gì xảy ra thì bà 3 đã vuốt má Phèo rất tình tứ:
– Lươn to phết nhỉ!
– Dạ… Đây chưa phải là to nhất đâu bà, còn có thể to hơn nữa cơ ạ. Bẩm, bà có việc gì sai con phải không?
– Cụ Bá đi họp rồi, lát lên bóp chân cho bà nhé? Lên là lên là lên luôn đấy, bà đợi.
Có gì đó không ổn! Chí Phèo thấy thế. Nhưng thôi, phận làm tôi mọi, làm người hầu kẻ hạ, chủ bảo thì phải dạ. Vội vàng bỏ dở việc tuốt lươn, còn chưa kịp rửa tay, Chí Phèo rón rén lẻn vào buồng bà 3. Vào thì đã thấy bà nằm tênh hênh ở đó, hai chân hơi dạng ra hững hờ với vẻ đợi chờ:
– Chốt cửa trong lại đi con. Để cửa thế gió lùa vào, dễ bị Thượng mã phong lắm.
Phèo không dám nhìn thẳng vào mặt bà, hắn run run quỳ xuống bên giường, chầm chậm đưa tay bóp nhè nhẹ hai bắp chân của bà 3. Hắn cứ bóp vậy một lúc lâu khiến bà phải nhắc nhở:
– Bóp lên nữa đi con, sao cứ quanh quẩn ở dưới đó mãi thế?
Chí Phèo ngoan ngoãn nghe theo như một con meo. Hắn đưa tay dần dần lên cao, nhưng cũng không dám vượt quá đùi. Thấy vậy, bà 3 sốt ruột:
– Lên nữa đi con…
– Nhưng bà chỉ bảo con vào bóp chân thôi mà, lên nữa là thuộc bộ phận khác rồi, không phải là chân nữa đâu ạ.
– Thì cứ coi như con làm thêm đi, bà sẽ tăng lương cho. Lương của con giờ là bao nhiêu nhỉ?
– Dạ 5 đồng ạ.
– Ừ, vậy bóp lên nữa đi, tháng tới bà sẽ tăng thành 10 đồng.
Tự nhiên được tăng lương gấp đôi, Phèo thấy hứng khởi hơn hẳn. Hắn trèo luôn lên giường, ngồi hẳn lên người bà ba rồi bóp tất cả các chỗ bà 3 yêu cầu. Được một lát, bà 3 ghì luôn đầu nó xuống…
– Đúng rồi, Phèo ơi… Con làm tốt lắm, giờ thì con muốn tăng lương bao nhiêu bà cũng chiều, ối giồi ôi Phèo ôi…
Bóp chân cho bà 3 xong mà Chí Phèo thấy mỏi nhừ cả người, toàn thân ê ẩm. Hắn nằm nghỉ một tí cho lại sức rồi xin phép bà 3 xuống bếp kẻo cụ Bá về bất ngờ thì toi. Chưa kịp bước ra tới cửa thì ba 3 đã gọi giật lại:
– Hình như tối mai cụ Bá lại đi họp đấy…
– Dạ. Con hiểu rồi ạ. Nhưng bà nhớ là từ tháng tới, lương của con là 200 đồng đấy nhé.
Vậy là từ ngày đó, cứ mỗi khi cụ Bá đi họp trên xã hay trên huyện thì Chí Phèo và bà 3 cũng lôi nhau vào họp ở trong buồng. Tiếc rằng những tháng ngày làm việc tào lao mà hưởng lương cao của Chí Phèo không kéo dài được lâu. Các cụ nói “Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, huống hồ đây không phải là cái kim mà lại là cái chym, nó to hơn đương nhiên phải lòi ra nhanh hơn. Sự việc đã đến tai cụ Bá và cụ rắp tâm cho Chí Phèo đi tù.
Một buổi sớm, khi Chí Phèo vẫn đang mải mê lấy giấy ăn lau chùi quả dưa leo để lát nữa cho bà 3 ăn sáng thì thấy rầm rập rầm rập mấy người chạy vào. Hai thằng lao tới ghì chặt hai tay Chí Phèo, thằng còn lại lục soát khắp người tìm thấy một miếng vàng 9 số 4 giấu dưới đáy quần sịp của Chí Phèo. Lúc này, cụ Bá mới xuất hiện:
– Thằng khốn nạn. Tao thấy mày hiền lành nên thuê mày về hầu hạ, ai ngờ mày đổ đốn ra, lại đi ăn cắp à?
Chí Phèo chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cái thằng vừa lục soát hắn đã lên tiếng:
– Thưa cụ Bá, theo kiểm tra sơ bộ thì miếng vàng này có số series trùng với số vàng mà Lê Văn Luyện đã cướp được ở Bắc Giang mấy năm trước. Chúng tôi sẽ giải hắn lên huyện để điều tra thêm.
– Điều tra CLG nữa. Cho nó đi tù luôn và ngay.
Và thế là Chí Phèo vào tù, kể từ đó, không còn ai nhớ rằng Chí Phèo đã từng tồn tại trên đời này…
…Cho đến một ngày hắn ra tù. Phèo đã trở lại và đồi bại hơn xưa, sau bảy hay tám năm gì đó, hắn đã trở thành một con người khác. Cái đầu cạo trọc lốc, nhuộm light, đeo khuyên tai, gãy hai cái răng cửa, hai cái răng bên cạnh mỗi cái còn một nửa, nhìn mặt hắn là chỉ muốn nôn mửa. Lưng hắn xăm hình Long Nhật đang cầm thanh gươm sáng loáng, vai và bắp tay loằng ngoằng rồng phượng nhìn rất hoành tráng, trước ngực là hình thánh nữ Ozawa đang chổng mông, dạng háng để tạo dáng.
Hắn về hôm trước hôm sau đã thấy ngồi ở chợ uống rượu với thịt chó suốt từ trưa cho đến xế chiều. Rồi khật khưỡng xách chai Neptune đến nhà Bá Kiến. Suốt 8 năm qua, hắn chưa bao giờ nguôi mối thù này, và hôm nay, là ngày mà hắn đã đợi từ rất lâu, ngày hắn thanh toán sòng phẳng món nợ với kẻ đã đẩy hắn vào tù…