Cho tôi xin 1 vé đi QUẤT LÂM (Chap cuối)

CHAP CUỐI

Tôi khoác ba lô chầm chậm tiến về phía mấy cái lều lụp xụp nhưng có rất nhiều em váy ngắn và nhìn có vẻ xinh xắn đang vẫy vẫy. Thấy tôi, các em ấy ùa ra xúm xít làm tôi có cảm giác mình như là một nam ca sĩ, diễn viên nổi tiếng của K-bóp, còn các em là những fan hâm mộ chân chính, chỉ khác có một điều là không thấy các em đưa giấy hay đưa ngực ra xin chữ ký. Thôi thì lát vào trong các em cởi quần ra anh sẽ dùng chym ký trực tiếp lên vậy.

Các nhà lán ở đây được xây dựng theo phong cách kiến trúc tạm bợ với tiêu chí kín đáo là chính, không cần cửa sổ. Gần cửa chính có một bà chị khoảng 50 tuổi ngồi ở cái ghế băng dài cũ kỹ cạnh cái bàn nhựa, bên trên là cái ấm trà và mấy cái chén cáu bẩn, chắc đã lâu không có người uống. Cũng đúng, các ông vào đây thì ông nào cũng vội vội vàng vàng vào trong chiến đấu, rỗi hơi hay sao mà ngồi đây uống nước. Thấy tôi bước vào, bà chị U50 đã đon đả chào mời:

– Ngồi xuống đây chú, chú quả là có con mắt tinh đời, chọn quán chị là chuẩn và xịn nhất ở khu này đấy. Này nhé, gái trẻ, yêu nghề, giá cả cạnh tranh, phục vụ tận tình, hiến dâng hết mình.

– Dạ, thế mấy em này đều là nhân viên quán chị hả?

– Ừ, mấy đứa đó đều con nhà lành hết đấy. Thích đứa nào thì chọn đi, rồi đưa nhau vào trong động phòng luôn, giá cả khỏi phải lăn tăn.

– Nói thật với chị, chị đừng giận, em chẳng ưng đứa nào ở đây cả. Chị có đứa nào ngon lành và mới nhất thì gọi đến đây cho em.

– Chú đúng là kén ăn, hàng vậy còn không ưng. Nhưng không sao, yêu cầu của chú chị sẽ đáp ứng được, có điều là giá hơi chát đấy.

– Đậu má, đừng có lăn tăn chuyện giá cả với em, em tự ái đấy.

– Ok, chú đợi chị tí, chị gọi hàng về cho chú ngay đây.

Trong lúc đợi mụ chủ quán gọi hàng xịn về, tôi quay ghế ngồi hướng ra biển. Từng con gió mang theo vị mằn mặn của biển khơi táp thẳng vào mặt tôi mát rượi nhưng vẫn có chút gì đó gờn gợn. Tôi cứ ngắm mãi những con sóng lăn tăn đang say sưa đuổi nhau và tự hỏi không biết mỗi ngày có bao nhiêu con sóng xô bờ? Và cũng không rõ mỗi ngày có bao nhiêu thằng đàn ông ghé về đây tìm lạc thú xác thịt. Sóng ngàn năm vẫn tìm bờ giống như đàn ông vẫn muôn đời tìm gái, để rồi khi chúng gặp nhau, chúng vồ vập, vội vàng xoắn vào nhau, rồi bọt xủi lên bờ cát, rồi tan mau như chưa từng gặp nhau.

Đang chìm đắm trong những miên man suy tư, chợt một giọng ồm ồm vang lên từ bên cạnh làm tôi bừng tỉnh:

– Chào anh bạn trẻ.

Cái giọng nghe quen thế? Tôi quay sang. À, thì ra là ông cụ ngồi trên xe lúc nãy. Đúng rồi, cụ ấy bảo đi quất phò mà, sao lúc xe dừng lại không thấy lão xuống nhỉ?

– Dạ, con chào cụ. Cụ cũng chọn chỗ này à?

– Tôi là khách quen ở đây mà. Sao hồi nãy anh xuống xe không gọi tôi xuống luôn? Làm tôi phải đi bộ một đoạn ngược trở lại.

– Dạ, lúc xuống con thấy cụ đang ngủ gật nên không tiện gọi, với lại con tưởng cụ có chỗ khác ngon hơn.

– Chỗ khác nào chứ, chỗ này là gái ngon nhất rồi. Trẻ đẹp, yêu nghề, thổi kèn cực phê.

Lúc này, bà chị chủ đã quay về, nhìn thấy ông cụ, mụ ta đã cười rất tươi như đười ươi xóc lọ:

– Ôi cụ. Khiếp, mấy tháng rồi không thấy cụ ghé qua. Tưởng cụ liệt dương rồi chứ. Gớm, cái Trinh, cái Lộ nó cứ nhắc cụ suốt.

– Hề hề, cụ cũng nhớ mấy đứa lắm, nhưng đợt rồi bà lão ở nhà ốm quá, có tí lương hưu thì thuốc thang cho bà ấy hết. Chả lẽ lại quất phò chịu à?

– Vâng, cụ trở lại là con vui rồi. Thế hôm nay cụ thích cháu Trinh hay cháu Lộ chăm sóc cụ?

– Cho cụ cả hai đi, bù lại mấy tháng trước cụ phải nhịn.

– Có luôn. Trinh, Lộ ơi, ra dìu cụ vào giường đi.

Nhìn ông cụ tay ôm eo, tay rờ mông hai cô gái trẻ rồi hí hửng bước vào trong, tôi thấy ngưỡng mộ cụ vô cùng. Thời gian và tuổi tác có thể làm cụ già đi, chậm hơn, nhưng độ cứng và độ máu thì vẫn không thay đổi. Nói thật, ai cũng như cụ thì mấy cái công ty sản xuất Rocket với lại sâm Alipas chỉ còn cách phá sản rồi trả lương cho nhân viên bằng chính Rocket với Alipas để nhân viên đem về uống chứ còn bán cho ai được.

Chợt nhớ ra là mình vẫn chưa có hàng, tôi quay sang hỏi chị chủ:

– Của em tới chưa? Lâu thế chị?

– Tới rồi, tới rồi, chú cứ vào trong phòng kia trước đi, 2 phút nữa em nó sẽ vào hầu chú.

– Ok, nhưng em nói trước, hàng không ngon là em bỏ đi chỗ khác đấy.

– Yên tâm, nhìn thấy hàng rồi đảm bảo chú không muốn đi đâu cả.

Tôi khoác ba lô đi vào trong theo hướng chỉ dẫn của chị chủ. Cái lối đi khá hẹp và tối, 2 bên là 2 dãy phòng song song, mỗi phòng chỉ vài mét vuông đủ kê cái giường. Mùi ẩm mốc, tanh nồng, quyện với mùi bao cao su, loại được phát miễn phí ở mấy trung tâm dân số kế hoạch hóa, tất cả trộn vào nhau gây ra một cảm giác ngột ngạt và rất khó thở. Tôi vào phòng và quăng cái ba lô xuống giường. Lấy sẵn máy ảnh ra để lát tác nghiệp. Đang lúi húi chỉnh lại cái ống kính thì một vòng tay êm ái luồn từ phía sau ôm chặt lấy tôi. Tiếp theo đó là bộ ngực mềm mại siết vào lưng tôi. Tôi cảm nhận được chiếc cằm nhỏ nhỏ xinh xinh đang trượt nhẹ trên vai mình cùng một hơi thở ấm áp chạy dọc theo gáy. Chưa kịp phản ứng gì thì lại nghe một giọng con gái thì thầm bên tai ngọt ngào như mía đường:

– Đợi em lâu chưa cưng?

– Lâu, từ lúc là một thằng đàn ông anh đã đợi em rồi.

Rồi tôi quay ngoắt lại bế thốc em lên và quẳng xuống giường. Tôi thực hiện hành động đó nhanh đến nỗi chưa kịp nhìn xem mặt em như thế nào, xinh hay xấu. Nhưng có lẽ lúc này xinh hay xấu cũng không còn quan trọng nữa, bởi xét cho cùng, cái chuyện bản năng giữa đàn ông và đàn bà nó phụ thuộc và cảm xúc và hứng thú nhiều hơn. Đó là lý do giải thích tại sao nhiều ông có vợ đẹp như hót-gơn mà vẫn đi lăng nhăng với cái con xấu ma chê quỷ hờn.

Tôi hừng hực khí thế, cởi quần định nhảy lên giường chiến luôn. Nhưng mới kịp cởi được có một bên ống thì tự nhiên thấy con bé đó kêu lên:

– Ơ kìa, anh Thẩm, đúng là anh Thẩm con bác Du rồi.

Tôi sững người lại và nhìn kỹ con bé. Thôi, người quen thật rồi, trông nó quen lắm.

– Em… Em là…

– Vâng, em là Sự con cô Tướng đây mà, anh không nhận ra em sao?

– À, đúng rồi, nhớ rồi. Gớm, đợt trước anh về quê gặp em trông em còm nhom, teo tóp thế mà giờ em đã như Thủy Tốp thế này, sao anh nhận ra được. Mà anh nghe nói, em đang học gì trên Hà Nội cơ mà, sao giờ lại đang công tác ở đây? Làm thêm à?

– Em học Trung cấp thanh nhạc ở trên Hà Nội anh ạ, khoa thổi kèn. Học được 1 năm thì gia đình khó khăn quá phải xin bảo lưu. May mà cũng kịp học được một năm về thổi kèn rồi nên chị chủ đây mới nhận em vào làm. Nhưng chắc em sẽ theo nghề này suốt thôi anh ạ. Chứ học xong không biết có xin được việc không, nếu xin được thì lương cũng ba cọc ba đồng, không bằng em chổng mông vài cái.

– Nhưng em còn trẻ, lại xinh đẹp thế này, theo nghề này, không có tương lai đâu em.

– Có chứ anh. Chị chủ đang tính sắp tới sẽ đóng bảo hiểm xã hội cho bọn em, sau này về hưu em sẽ có lương. Cộng với số tiền dành dụm được trong thời gian làm ở đây, em dự tính sau này về sẽ mở một trung tâm đào tạo thổi kèn và các dịch vụ kèm theo cho những em gái nào có năng khiếu, có đam mê và thực sự và muốn theo đuổi cái nghề này. Thế còn anh? Anh mang theo máy ảnh để làm gì thế?

– Anh là nhà báo, anh đang đi tác nghiệp để viết bài về cái nghề của bọn em đó.

– Vậy à. Thế tức là anh chỉ đóng giả làm khách mua dâm để tìm hiểu viết bài thôi đúng không?

– Sao lại đóng giả? Anh mua thật luôn ấy chứ. Làm báo là phải phản ánh sự thật, không được làm giả.

– Tại em đọc báo thấy mấy anh phóng viên cũng đi viết bài về mại dâm kiểu như anh, toàn đóng giả khách mua dâm, xong đến lúc chuẩn bị vào cuộc chiến thì các anh ấy sẽ giả vờ có điện thoại hoặc đau bụng để chuồn ra ngoài mà.

– Bọn nó chém đấy. Đậu má mấy cái thằng đó, nó tưởng độc giả là lợn hay sao mà tin những lời nó nói. Chúng nó có khi còn phang mấy nháy liền rồi tính cả vào tiền công tác phí ấy chứ, ở đó mà giả vờ chuồn ra ngoài.

– Anh nói vậy tức là lúc viết bài anh sẽ tả luôn cảnh mua dâm thật à?

– Ngu gì mà anh tả, anh cũng lại phải viết giống chúng nó, rằng là đúng lúc chuẩn bị chiến thì anh bị liệt dương rồi chuồn ra ngoài thôi.

– Vậy thì anh cũng đâu khác mấy cái thằng phóng viên kia.

– Tất nhiên, có khác gì đâu, anh cũng là phóng viên mà. Với lại, em cũng thông cảm, không có thằng phóng viên nào dám viết là tôi đã mua dâm thật đâu, vợ nó cắt chym ngay. Thông cảm cho bọn nó em ạ.

– Nhưng, anh với em là chỗ người quen biết cùng làng, chắc anh không làm thật chứ?

– Anh có một nguyên tắc, công việc là công việc, quen biết là quen biết, không thể để 2 chuyện đó dính dáng đến nhau được.

– Em thích nguyên tắc đó của anh. Mình tiến hành luôn đi anh. Em không muốn đợi lâu hơn nữa.

Và thế là tôi và em, 2 kẻ quen biết, cùng làng, nhưng đều vì niềm đam mê, hết lòng tận tụy với công việc, với nghề nghiệp mà mình đã chọn nên đã lao vào nhau, quắn lấy nhau như lâu ngày bị bỏ đói….

Xong xuôi hết mọi việc, tôi mới chợt giật mình nhớ ra là cái máy ảnh tôi vẫn vứt ở đó, chưa chụp được kiểu nào. Mịa, không có ảnh thì về chết với lão sếp.

– Em ơi, có khi em đừng mặc quần áo vào vội, để anh chụp vài kiểu về còn đăng lên kèm cùng bài viết cho nó sinh động, làm cả trang bìa luôn nữa.

– Vâng, anh chụp đi.

– Phạch! Phạch! Rồi, đẹp lắm, thêm mấy kiểu nữa nhé. Phạch! Rồi, em dạng chân ra đi, rồi! Phạch. Tiếp, em chổng mông lên nào, đúng rồi, đẹp lắm, Phạch! Phạch!…

Đúng lúc tôi đang mải mê tác nghiệp trong phòng thì chợt bên ngoài có tiếng còi Ú Ú Ú Ú ầm ĩ, đinh tai nhức óc. Cái quái gì thế nhỉ? Công an à? Chết mịa, bị bắt thì nhục. Tôi hoảng hốt lao ra xem sao. Nhưng may quá, không phải công an mà là xe cấp cứu. Ai? Ai bị làm sao? Tôi thấy xe dừng ngay trước và gần như ngay lập tức mấy bác sĩ, y tá mặc áo trắng ôm cáng lao ra chạy rầm rầm vào trong. Ca này có vẻ nặng đây. Thấy chị chủ quán cũng đang chạy theo, tôi níu tay bà ấy lại rồi hỏi giật:

– Có chuyện gì thế chị? Ai bị làm sao à?

– Ông cụ, ông cụ bị thượng mã phong, xỉu rồi, vẫn còn dính chặt với hai đứa cháu, không lôi ra được. Chắc là không qua khỏi chú ạ.

Rồi mấy cái bóng áo trắng lúc nãy lại rầm rập khiêng cáng chạy qua rất vội vàng. Nhìn ông cụ nằm còng qoeo trên cáng dính chặt với đứa cháu của mình, sao mà thấy thương cụ quá. Thôi thì mỗi người có một đam mê, được chết vì niềm đam mê của mình, âu đó cũng là hạnh phúc, phải không cụ? Cụ đi mát mẻ nhé.

You may also like...