Tiếng trống cúng ma bập bùng hoà cùng mùi nhang trầm ngào ngạt khắp góc rừng khiến Phong có cảm giác như lạc vào một xã hội nguyên thuỷ xa xưa lắm, đám ma nơi đầu bản vẫn đang diễn ra với một nhịp điệu thê lương theo tiếng khấn then trầm bổng của lão thầy mo có gương mặt quắt như xác chết. Họ không gào khóc thê thảm như dưới Kinh, chỉ có những gương mặt lầm lũi và khắc khổ vì đói ăn của người dân thiểu số vốn cuộc sống đã nghèo nàn từ thuở cha ông, họ cắm cúi và sì sụp. Chàng chán ngán khoác ba lô lên vai quay bước đi về phía lối mòn bên cạnh, những viên đá tai mèo nhọn hoắt như những đầu mũi giáo thúc vào đế giày của chàng. Nếu không phải vì cái chủ đề phóng sự điều tra chết tiệt về nạn ăn chặn của dự án 135 chàng đã không phải thất thểu lạc bước lên cái xứ khỉ ho cò gáy này. Chả hiểu lão phó tổng biên tập có thâm thù gì với chàng mà cái phóng sự gai góc này lão dí ngay cho một phóng viên mới ra trường chưa hết hạn tập sự. Chân thư sinh chưa leo được mấy quãng đường chàng đã phải dừng lại thở dốc, vứt đánh phịch cái ba lô trên nền đá, chàng ngồi xoạc chân móc quyển sổ quạt lấy quạt để. Chàng thần mặt nhớ tới vừa mới hôm qua đây còn đang vô tư cà fê cà fáo ở thủ đô hoa lệ. Chàng tiếc “con rau” vừa chăn được mấy hôm tưởng sắp cho nó “lên đĩa salat” thì giờ đánh bựt 1 cái, đi công tác! thế là xôi hỏng bỏng không, không phải chàng tiếc cái công “chăn” mà chàng tiếc vì hiếm khi gặp được một người đàn bà vừa xinh đẹp vừa biết cách nói chuyện như Yến.
Chàng quen Yến trong sau một vài lần coment qua lại của mấy diễn đàn kết bạn, cũng chẳng lạ lắm vì list YM! của chàng đầy nhóc những cô, những nàng, thậm chí cả một vài “bà”, bữa đó buồn buồn thế nào đang ngồi cafe chàng ngứa tay móc di động ra thả 1 tin nhắn vào máy của Yến, cũng nghĩ mới quen chỉ là cò cưa cho vui, ài dè nàng đến thật. Chàng ngỡ ngàng đôi chút khi Yến xuất hiện trước mặt chàng, là phóng viên nên việc tiếp xúc với phái nữ không ít, song ở Yến có cái gì đó khiến cho người nào mới gặp lần đầu phải giữ lại cảm giác rất ấn tượng. Bữa đầu gặp chàng Yến mặc một chiếc váy mầu xanh nhạt, làn da trắng mịn của con gái phố được trang điểm rất nhẹ, nét duyên của người con gái như có một cái gì đó hoài cổ khiến người ta phải nâng niu không dám lỗ mãng.
Kéo ghế cho nàng ngồi chàng hỏi:
– Chị đi taxi đến phải không?
– Sao Phong biết? hay vậy!
– Có gì đâu, trời đang mưa to mà không hề có một giọt nước nào bám vào chị, trên tay chị hoàn toàn trống không, không hề cầm một chiếc chìa khoá hay chiếc ví nào, vậy nên chị không thể đi xe máy hay xe riêng, Cũng khó có khả năng nhờ ai chở vì cuộc gặp kiểu thế này ít ai dám nhờ.
– ơ…. Phong phân tích như Athur Conan Doyle vậy, chắc Phong bên cảnh sát điều tra hả?
– Không, Chỉ là một chút quan sát thôi, Phong là …cửu vạn!
– Ghê thế, chưa gì đã giấu nghề! Yến rất thích những người có óc quan sát tinh tế như Phong! “chỉ giáo” thêm đi, ví dụ như…như…anh chàng mặc áo pull sọc đứng gần quầy bar kia kìa?
– A… anh chàng đó hả? Chắc là thuận tay trái!
– ơ….Sao lại thế! nãy giờ Yến có thấy anh ta cử động gì đâu?
– Nhưng cái ví của anh ta lại nằm bên túi quần trái, ít có người thuận tay phải lại nhét ví vào túi quần trái cả!
– Hay nhỉ! chịu cái óc suy luận của Phong rồi
Cả hai cùng cười phá lên, những ngượng ngùng ban đầu mới gặp như tan biến, một vài lần caffe nữa đủ để cho Phong bắt đầu có cảm giác thích thích người đàn bà nhẹ nhàng và thông minh này. Ở Phong, Yến cũng tìm thấy một cái gì đó đồng cảm mà nàng không thể có được ở bạn bè hay gã chồng cũ của nàng…
Nắng chiều tà nhàn nhạt xuyên qua những tán cây nhảy nhót bên cạnh chàng, một vài chiếc lá vàng loay hoay trong gió rồi đáp xuống mặt khiến chàng choàng tỉnh lại cơn hồi ức.
Chẹp! kiếm chỗ ngủ đêm đã không có đêm nay ôm cây ngủ như khỉ mất! – Chàng tự nhủ rồi xốc chiếc ba lô lên rảo bước về phía mấy nóc nhà lô nhô bên cạnh quả đồi. Đôi chân chàng dừng bước trước gian nhà gỗ tơi tả được ghép bẳng những mảnh gỗ thô, bên cạnh có một cái biển gỗ đề “Trường tiểu học xxx”.
Một bóng người từ căn nhà bên cạnh bước ra ngạc nhiên nhìn chàng rồi cất tiếng hỏi:
– Anh hỏi ai?
– Chào cô! Tôi là phóng viên báo xxx, đang trên đường đi làm phóng sự, đến đây nhỡ đường muốn hỏi thăm có chỗ nào nghỉ tạm không!
Chàng vừa nói vửa đưa mắt quan sát cô gái chừng 22-23 tuổi, ăn mặc theo kiểu người kinh.
– A, vâng …vâng! thì ra anh phóng viên, em là giáo viên cắm bản ở đây. Giờ này chắc anh không vào bản được rồi, trong ấy mới có đám ma nên họ cắm cành cây ở lối vào bản rồi.
– À…phiền nhỉ! thế thôi, cám ơn cô vậy!
– …….
– Anh…anh gì ơi! Thôi, để em sắp xếp cho anh nghỉ tạm ở đây thôi, giờ này anh sang bản khác chắc không đi nổi đâu, rồi lại lạc rừng mất.
– Ồ…vâng! cám ơn cô, may quá!
– Không có gì đâu anh, vả lại mấy khi trường có khách từ miền xuôi lên!
Bữa cơm tối trong ánh đèn dầu tù mù giữa cô giáo Hoa và Phong đơn giản như không thể đơn giản hơn, chỉ một xoong cơm với một ít canh rau rừng cùng mấy quả trứng tráng mỏng, nhưng chàng ăn ngon lành có lẽ vì vừa lội bộ cả một quãng đường dài nên đói. Chẳng mấy khi có khách xuôi lên đây nên Hoa ríu rít hỏi thăm chàng hết chuyện nọ đến chuyện kia. Thương cô gái quanh năm lủi thủi ở cái xó núi này nên chàng nhiệt tình đáp lại những câu hỏi của cô.
Căn nhà be bé kê 2 chiếc phản ghép bằng những tấm ván xẻ, Hoa tíu tít trải chiếc chăn làm bằng bông gạo rừng cho chàng nằm đỡ đau lưng, chiếc còn lại để đắp, còn nàng ngả lưng xuống chiếc giường bên cạnh. Ban đầu chàng cũng hơi ngài ngại, trai gái chung một phòng…. Nhưng trong hoàn cảnh lỡ đường được thế này là tốt lắm rồi. Nằm trong chiếc chăn ấm áp nghe tiếng gió ngàn hú rin rít bên ngoài chàng mới thấy may mắn vì hôm nay gặp được Hoa, có lẽ mấy năm sinh hoạt chung với người dân tộc nên cô có nét gì đấy chân chất và rất thật thà, lứa tuổi 20 đang ôm đầy những khát vọng về cuộc sống, sự nghiệp, bị điều về nơi khỉ ho cò gáy thế này chắc cô buồn lắm! chàng thấy có chút mủi lòng cho cô gái có dáng dấp hiền hiền giường bên cạnh, không biết cô có người yêu chưa nhỉ? Ở đây biết bao giờ mới kiếm được tấm chồng. Những suy nghĩ linh tinh cứ ngổn ngang trong đầu chàng rồi dần kéo chàng vaò giấc ngủ dìu dịu
[Cắm cành cây: Tục lệ của một số dân tộc miền Tây bắc – Lao Kai. Khi trong bản có đám tang hoặc sự việc quan trọng không muốn có người lạ tham gia họ sẽ treo một chùm lá hoặc gài một cành lá tươi trên lối đi vào bản hoặc vào nhà. Khách lạ bước qua dù cố ý hay vô tình cũng sẽ bị phạt vạ.]
Cơn gió trong đêm vắng hú lên rồi cắt băng qua đỉnh mỏn đá chìa ra phía vách núi, trong đêm tối mịt mùng, chiếc cửa hang đen ngòm như một con quái vật chực chờ nuốt chửng những sinh linh đi ngang qua nó, một vài con vật kiếm ăn đêm như ngửi thấy âu đây mùi nguy hiểm nên không con nào dám bén mảng đến bên cạnh hang. Trong tiếng gió lạnh buốt thốc ra từ cửa hang như loáng thoáng kèm theo tiếng gầm gừ nghe gai gai “Hà…hừ…..hừừư…..”. Sâu tít trong hang một cặp mắt như hai đốm lửa đỏ ké nhìn xoáy ra cửa. Con heo rừng bị một con trăn rượt đuổi cuống cuồng chạy rồi đâm tọt vào miệng hang, nó bỗng khựng lại bởi một luồng gió độc thốc vào nó, cả cơ thể nó cứng đơ rồi từ từ khuỵ xuống, khắp người nó ri rỉ ra toàn máu, chả mấy chốc cơ thể nặng gần tạ của con heo cứ tóp dần rồi co lại chỉ còn lại một túi da bọc bộ xương bên trong, đâu đây có tiếng liếm mép mơ hồ cùng tiếng lẩm bẩm
– Máu….ta thèm…máu…hừ….hừ
*
***
Phong tỉnh giấc khi tiếng động lịch kịch ngoài sân vọng vào, buổi sớm không khí miền sơn cước lạnh cắt da, choàng chiếc áo khoác vào người chàng định bước ra phía cửa thì đã thấy Hoa tươi cười bưng trên tay chậu nước ấm bước vào
– Anh dậy rửa mặt cho tỉnh ngủ ạ!
– Chà! Hoa cứ để kệ tôi! tôi làm được mà – chàng khách sáo!
…..
– À! Hoa này! ở gần đây có cái hang nào tên là…hình như là Con hay Cỏn gì đó không?
– Có đấy anh!Hang Cỏn anh ạ. Anh vừa lên sao biết đến hang ấy? nghe dân bản ở đây bảo hang ấy thiêng lắm, hồi trước có mấy người không biết đi lạc vào rồi không thấy trở ra nữa!
Phong lạnh mình khi nhớ đến giấc mơ đêm qua, trong giấc mơ có một tiếng gọi huyền bí cứ thôi thúc chàng đi về phía hang Cỏn, giờ đây giấc mơ ứng đúng với cái tên hang làm chàng cảm thấy nơi rừng thiêng này có bí mật gì đó đang lôi kéo chàng.
Bữa sáng của chàng và Hoa với 2 bát mì tôm xong xuôi, chàng đang tính vác máy ảnh đi quanh mấy cánh rừng chụp một ít ảnh làm tư liệu thì đầu nhà đã thấy xôn xao mấy giọng nói của dân bản gọi tên Hoa. Trao đổi với mọi người xong Hoa quay sang giải thích với chàng là Già bản đêm qua lên cơn sốt cao li bì. Mo bản đã cúng cả đêm nhưng không ăn thua. Chàng vơ vội cái ba lô trong ấy có một ít thuốc phòng thân và đi theo Hoa vào bản xem có giúp được gì không!
Chỉ một viên EffeRangan mang theo của chàng nửa tiếng sau Già bản đã dứt cơn sốt. ông cụ cứ cầm tay khen thuốc của cái cán bộ miền xuôi hay mãi rồi gọi mấy đứa con đi làm cơm mời Phong.
Chàng tỉnh giấc trong cơn nhức đầu như búa bổ vì thứ rượu tự cất của bản, Qua cơn sốt, Già bản đã ngồi chân cầu thang bập bùng tẩu thuốc trên miệng nhìn chàng cười móm mén như ông ngoại đang trông chừng đứa cháu. Bất đồng ngôn ngữ nên chàng chỉ bất lực cười trừ. Hai chú khỉ con nghịch ngợm lăng xăng bò lên vai lên tóc chàng rứt rứt. Đến lúc xong buổi dạy Hoa quay lại nhà già bản chàng mới có “thông dịch viên” để nói chuyện với cụ già.
Câu chuyện giữa chàng và già bản qua lời thông ngôn của Hoa làm hai người ngày càng thêm hiểu nhau, đời người có nhiều con đường dẫn đến chữ “Duyên” chàng với cụ có lẽ có gì đó là “Duyên” gặp gỡ chăng. Càng trò chuyện ông cụ càng khoái Phong đến sâm sẩm tối thì Phong đã như đứa cháu của cụ. Trước lúc chào ông cụ để về chỗ của Hoa cụ bảo Phong đợi cụ một chút, đoạn sai đứa cháu đi kêu Mo bản lại.
Hai người lui cui khấn vái nơi bàn thờ một chút rồi trịnh trọng cầm ra một vật quấn trong mảnh vải đỏ đã sậm màu. Già bảo
– ơn cho thuốc, già chẳng có gì tặng con. Thôi thì vật tổ truyền này, già tặng con, coi như con có duyên với ta và với nó.
Đoạn, Cụ giở mảnh vải ra, trên ấy là một con dao bằng đồng cổ nước da đã ngả mầu sậm, lốm đốm những vệt xanh và nâng niu trao cho chàng.
Như có một luống gió lạnh chạy dọc sống lưng khi bàn tay chàng cầm lấy chuôi dao, một cảm giác liên quan như một bộ phận của cơ thể kết nối giữa chàng và con dao bằng đồng cổ.Chàng ngước đôi mắt phân vân nhìn Già làng và Mo bản. Mo bản cười bảo:
– Ta đã tính ra rồi. Con với vật này có duyên lớn với nhau. Xứ rừng này sẽ còn nhiều kỳ ngộ chờ con khám phá. Ta chỉ có thể nói thế thôi, đến đâu con sẽ hiểu đến đó.
Chàng mang theo những băn khoăn về cuộc gặp gờ bất ngờ này về nơi ở của Hoa. Cô cười bảo
– Ở đây còn nhiều chuyện huyền bí lắm. Em ở đây gần 2 năm rồi mà nhiều chuyện cứ như đi lạc rừng ấy, chả hiểu gì cả.
*
***
Buổi sáng ngày thứ hai xứ rừng thẳm, chàng tỉnh giấc trong cái cảm giác mơ hồ của giấc mơ đêm qua lại hiện về giống như đêm trước, cảm giác thôi thúc chàng đi về phía hang Cỏn ngày càng mãnh liệt. Bản tính tò mò khiến chàng không nhịn được, tặc lưỡi vắt balô lên vai chàng hỏi thăm Hoa đường lên hang. Một thoáng tần ngần Hoa bảo chàng.
– Hay để em nhờ mấy thanh niên bản đi cùng anh cho an toàn! Nghe nói hang đó thiêng lắm, chả ai dám đến gần đâu
– Thôi Hoa ạ! Đang vào mùa đi rừng, Anh tự đi được, làm phiền họ làm gì!
Cô bậm môi suy nghĩ một chút rồi, quả quyết
– Để em đi với anh, em chưa lên đấy bao giờ nhưng biết đường lên. Từ hôm nay bọn trẻ nghỉ học mấy nừa để đi rừng hết nên em không phải dạy
Chạy vào thu xếp một ít đồ đạc khoác lên lưng, cô và Phong cùng hướng về phía dãy núi xám xịt cất bước….
– Phải nhanh thôi anh ạ, Y như trời sắp mưa, em lo lũ về mình kẹt ở đây mất.
Hoa vừa đưa tay lau những giọt mồ hôi rịn ra trên gương mặt hồng ửng của cô vừa giục Phong, Rút chiếc khăn trong ngăn nhỏ của balô chàng vô tình đưa lên lau những giọt mồ hôi trên trán cô khiến Hoa đỏ bừng mặt ngượng nghịu. Ngước nhìn miệng hang như miệng con quái vật thấp thoảng phía xa xa chàng bậm môi:
– Nhưng sợ Hoa mệt! Để Hoa ở lại bản có lẽ hay hơn!
– Để anh đi một mình sao được, nguy hiểm lắm! Thôi, đến đây rồi quay về cũng chả kịp đâu, gắng lên không có kẹt giữa rừng mất!
Mấy trăm mét đường dốc cũng khiến hai người mất đến cả giờ đồng hồ vì những mỏn đá và vô số khe hẹp phải dắt nhau qua. Trời đất như tối sập lại rất nhanh để chuẩn bị cho một cơn mưa kinh hoàng- mưa rừng!
Dòng thác nước như đổ xuống từ lưng chừng trời làm mù mịt cả một xứ rừng âm u, Chàng và Hoa ướt như hai con chuột vội vã kiếm nơi trú chân dưới tán cây chuối rừng lá to bản. Chừng chục phút những con suối cạn khô đã giòng nước đã lấp đầy giờ rộng mênh mông như một con sông và chảy siết dữ dội
– Kẹt rồi! phải kiếm chỗ trú chân thôi, Hoa ạ!
– Chết rồi anh ơi! Mưa thế này nguy hiểm lắm, làm sao bây giờ- Hoa hốt hoảng!
– Đừng lo! Lúc sắp mưa anh để ý địa hình rồi, cách chỗ bọn mình đứng khoảng gần trăm mét có 1 cái hang, không biết sâu nông thế nào, có lẽ phải gắng chạy đến đó!
Hai người lếch thếch dìu nhau về phía cái hang cách họ chừng trăm mét. Hang nông choèn và tối om, loay hoay mãi chàng mới hong khô được chiếc bật lửa để đánh lên, Ánh sáng tù mù chỉ đủ cho hai người tìm được một góc hang bé xíu còn lại một chút khô ráo. Chàng loay hoay nhường Hoa ngồi xuống góc ấy, chỗ ngồi chỉ nhỉnh hơn một người ngồi chút xíu, móc chiếc áo khô từ ba lô ra chàng giục Hoa thay ngay kẻo cảm lạnh. Cô cầm chiếc áo của Phong tần ngần. Chợt nhớ tới sự thất thố của mình, chàng vội quay lưng lại để cô tự nhiên
Tiếng loạt soạt phía sau lưng khiến chàng nóng bừng cả mặt mặc dù cơ thể nãy giờ ngấm nước mưa lạnh run. Thay xong đồ Hoa quay lưng lại lí nhí bảo
– Anh cũng thay ngay đi không cảm lạnh mất!
Móc chiếc áo gió trong balô ra chàng thay vội lên người, chiếc áo khô mỏng manh chẳng đủ ấm cho mỗi người, cơn mưa vẫn dai dẳng và ngày càng ồ ạt như muốn cuốn trôi trời đất. Cái hốc đá mà chàng và Hoa vốn tưởng là cái hang giờ đây óc ách nước dưới chân. Chàng và Hoa cố ngồi sát vào nhau trên cái khoảng đất khô còn lại. Cũng may trong hành trang mang theo có chiếc “tăng” mỏng và rộng đủ khoác trùm lên 2 người tránh những giọt nước bắn tung từ phía trần hốc đá vào họ.
Hai đốm sáng xanh lét từ một cái khe âm u trong hốc đá cứ chao qua chao lại một cách ma quái rồi chờn vờn như muốn tiến đến gần khiển cả hai sợ hãi đến cứng cả người lại. Chợt nhớ trong ba lô mang theo có chiếc đèn pin loại nhỏ, Phong cuống quýt thọc tay vào mò chiếc đèn pin rọi về phía ấy, trong ánh sáng xanh lét của ánh đèn, con rắn khoang dài chừng 1,5m đang lắc lư cất cao cái đầu bèn bẹt, chiếc lưỡi chẻ đôi đỏ lòm đang thụt ra thụt vào lia lịa. Hoa hoảng hốt kêu lên “úi” rồi sợ hãi nhảy dựng lên ôm chặt lấy phía sau chàng khiến Phong giật mình suýt đánh rơi chiếc đèn. Chàng lập cập thò tay vào túi quần lấy ra cái bật lưả gas, gạt nấc lửa to hết cỡ chàng bật mạnh, ánh lửa bùng lên trên tay chàng khiến con rắn quẫy người khè một tiếng rờn rợn. Hít thở sâu một hơi chàng lấy bình tĩnh bảo Hoa
– Hoa gắng cầm cây đèn rọi nó để tôi kiếm cách đưổi nó ra khỏi hang.
Cái hốc ướt nhẹp chả có thể tìm được vật gì có thể xua con vật, lục mãi trong ba lô được quyển truyện mang theo đọc đỡ buồn chàng tặc lưỡi vo mấy trang giấy lại rồi châm lửa, ngọn lửa bùng lên chàng ném vụt về phía con rắn khiến nó giật mình khè một tiếng rồi loằng ngoằng lao bắn ra khỏi hốc đá
Thở phào lau mồ hôi lạnh đang túa ra trên trán, chàng và Hoa cùng run lẩy bẩy. Ngượng ngập thả vòng tay đang ôm ra khỏi vồng ngực rắn chắc của chàng mà khi nãy trong cơn sợ hãi từ phía sau Hoa đã nhảy lên ôm choàng lấy, cô run rẩy ngồi phệt xuống đất và thở hổn hển trong cơn kinh sợ! Chàng chẳng biết làm gì hơn ngoài mấy câu động viên cô gái trẻ cho bớt nỗi sợ hãi.
gần 4 giờ đồng hồ trôi qua, cơn mưa rừng chừng như vẫn không muốn tạnh. Hoa ngồi bó gối phía trong hốc đá dựa lưng vào vách, phía trên đầu có một mỏm nhô ra nên tránh được những giọt nước mưa lạnh buốt bắn vào người, chàng ngồi chắn phía ngoài nơi chỗ ngồi chẳng đủ cho 2 kẻ ngồi song song, một bên mông chàng giờ lạnh buốt và uớt đẫm bởi dòng nước róc rách bò qua phía nền hang chỗ chàng ngồi ngấm vào quần! Chiếc “tăng” mỏng trùm qua vai hai người phần nào làm cái lạnh giá trong cơn mưa vơi bớt đi, Chẳng thể làm gì hơn giữa cơn mưa quái ác này chàng và Hoa chỉ còn biết ngồi chờ đợi, không biết đợi đến khi nào nhưng chẳng thể bước ra ngoài miệng hang. Chiếc đèn pin giờ đã tắt phụt để tiết kiệm pin nên ánh sáng trong cái hốc tối om lại càng thêm tối bởi ngoài trời mưa vẫn ào ạt và những vầng mây đen xì nặng nề như cái vung úp chụo xuống vẫn đang vần vũ.
Cơn lạnh và nỗi sợ hãi vừa traỉ qua khiến Hoa mệt mỏi đến rã rời, trong cái không khí lạnh lẽo của hang đá và tiếng mưa ồ ồ bên ngoài theo một nhịp điệu lê thê, cô mơ màng gục đầu vào một bên vai Phong và thiếp đi, chàng ngồi lặng lẽ không nỡ cử động và miên man suy nghĩ về chuyến đi công tác này. Sự tình cờ gặp gỡ Già bản và giấc mơ trùng lặp mà chàng trải qua hai đêm vừa rồi làm chàng tò mò khám phá và suy nghĩ rối như tơ vò, mà giờ đây cũng chỉ vì tính tò mò mà cô gái trẻ đang ngồi bên chàng bị cuốn vào rắc rồi khi cả hai bị kẹt cứng trong cơn mưa khủng khiếp, vòng tay chàng choàng qua vai cô giữ cho cô khỏi đổ gục về phía trước trong cơn buồn ngủ mơ màng của cô, bên chàng hơi ấm của người con gái trẻ cứ hừng hực toả sang chàng, trong cái không khí ẩm mốc của hang đá, đâu đây mùi hương của con gái từ mái tóc đang dựa trên bờ vai chàng thi thoảng lại tạt qua khứu giác chàng khiến chàng không kìm được phải hít một hơi thật sâu. Trong cái khoảng không chật hẹp, hai người ngồi dán sát vào nhau như một đôi tình lữ, bờ vai tròn lẳn của Hoa ấm áp trong bàn tay chàng, vòng hông mềm mại và cả cạnh người cô gái cùng cặp đùi đang ngồi bó gối dựa sát vào chàng ấm áp….
Một tia chớp sáng loà như xé ngang màn trời âm u cùng tiếng sấm nổ đánh Oàng! khiến Hoa giật bắn người tỉnh lại trong cơn ngủ gật, dòng nước lũ từ ngang chừng trời vẫn không ngừng trút xuống, cô lắc lắc cái cổ mỏi nhừ hỏi Phong.
– Mình kẹt ở đây lâu chưa anh?
– Chắc phải 6-7 tiếng rồi Hoa ạ! Có lẽ trời bắt đầu tối rồi nên trong hang cũng đang tối dần đây!
– Làm sao bây giờ anh!
– Biết làm thế nào được! Đành chờ mưa tạnh lũ rút đi thôi. Tại tôi mà Hoa khổ theo, đói lắm rồi hả?
Chàng cười khổ rồi móc đèn rọi chiếc ba lô lấy ra 1 phong lương khô và vỉ thuốc vitamin tổng hợp, Kinh nghiệm ăn bờ ngủ bụi bao lần khiến Phong luôn dự trữ lương thực và thuốc men khi đi xa, bẻ cho Hoa một nửa chiếc chàng bảo
– Gắng ăn lấy sức đi Hoa! Có lẽ còn phải đợi lâu đấy!
Cả hai ngồi ăn trong những lo lắng trầm lặng của mỗi người, ăn xong chàng chàng lục ngăn nhỏ ba lô lấy cái túi nilon rồi bảo Hoa.
– Chờ tôi một tí nhé, tôi ra cửa hang hứng chút Lavie của trời!
Hoa phì cười vì trong cảnh này chàng vẫn còn đùa được, kéo vội chiếc “tăng” trùm lên đầu Phong cho khỏi ướt, Hoa nhắc
– Cẩn thận đấy anh! Nhanh nhé! ngồi một mình em sợ lắm!
– Ừ, Hoa cầm cái bật lửa này, thỉnh thoảng bật lên cho đỡ sợ.
Chàng rọi đèn lần mò ra cửa hang đưa túi hứng đầy một túi nước mưa rồi mang vào, đưa cho Hoa nhấp vài ngụm xong chàng bảo.
– Em soi đèn cho anh, anh đổ bớt sang mấy túi khác cho khỏi vỡ, tí đỡ mất công đi lấy thêm.
Chàng lui cui san nước sang các túi khác rồi đặt xuống cạnh chỗ ngồi, Chợt Hoa kêu lên làm chàng giật mình.
– Úi trời!
– Có chuyện gì thế Hoa?
– Anh…anh ướt hết một bên quần rồi này! ôi, chăc tại anh ngồi ngoài nên ngấm nước rồi!
– Hì….không sao đâu Hoa!
Thời gian chờ đợi cơn mưa tạnh của Hoa và chàng như kéo dài đến lê thê, Trong cái chỗ trú ẩn chật hẹp chàng cố gợi chuyện cho Hoa quên đi nỗi lo bị kẹt giữa rừng, những câu chuyện của chàng khiến Hoa háo hức và càng thêm bội phục trình độ hiểu biết và cái tính hài hước của chàng…lâu lắm, chân chàng mỏi nhừ và nhức buốt vì lạnh và phải ngồi bó cứng một tư thế, chàng loay hoay cựa quậy làm Hoa quay qua nhìn đi nhìn lại chàng mấy lần, cô trầm lặng suy nghĩ rồi ngập ngừng bảo.
– Anh ướt thế này khéo ốm mất!
– ôi, chắc chả sao đâu. Hoa dựa vào tôi ngủ đi một giấc, lúc tỉnh có lẽ mưa tạnh lũ rút rồi.
– ……
– Không được đâu anh! thế này anh ốm ở đây thì nguy lắm, một mình em biết làm thế nào. Anh vào ngồi chỗ của em đi, trong này khô ráo.
– Hì…hì, chắc chắn không được rồi, ai lại làm thế! Cứ yên tâm ngồi trong ấy đi
Màn đêm ập vào hang núi thật nhanh, không khí miền rừng thẳm về đêm trong cơn mưa ngày càng trở nên giá buốt, ngồi dựa vào Phong có một chút tin cậy nơi Phong khiến cô yên tâm, nhưng….cô thấy tội nghiệp anh quá! ngồi ngoài che cho cô nên bị ướt hết, hơi ấm của hai người không đủ sưởi cho nhau trong cái nhiệt độ giá lạnh lúc về đêm này. Cô đắn đo, suy nghĩ và ngập ngừng mãi rồi lắc lắc cái đầu ngượng ngùng bảo Phong.
– Em có cách này để khô cả hai. Anh cứ ngồi vào chỗ của em đi rồi trùm cái “tăng” ra sau lưng.
Phong ngơ ngác làm theo, lòng tự hỏi không biết cô có ý gì hay đây nhưng cũng làm theo lời cô, lòng thầm nhủ nếu cô định nhường chỗ cho mình thì dứt khoát sẽ đứng dậy.
Cô nhấc chiếc ba lô của Phong đặt vào nền đất khô ráo nơi chàng vừa ngồi rồi chập choạng bước trên nền đá trơn truợt trong ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn pin. Ngập ngừng một thoáng rồi bất chợt cô thụp xuống ngồi lọt vào lòng Phong làm chàng sững cả người rồi đờ ra vì bất ngờ!
Quá bất ngờ trước hành động đột ngột của cô gái, chàng đờ người ra hai tay chàng cuống quýt dang ra chạm vào vách đá lạnh buốt. Dường như cũng hơi ngượng vì sự liều lĩnh đường đột của mình, nhưng đã lỡ nên Hoa ngồi im thít trong lòng chàng hai tay ôm chặt trước ngực, không biết làm gì cho phải trong tình huống này Phong lắp bắp
– ơ!…cô…cô….
Ngồi cứng trong lòng chàng, cơ thể Hoa khe khẽ run lên, cô bặm môi khẽ thở dài hỏi Phong:
– Anh khinh em lắm hả?
– ơ…kh…không! Sao Hoa lại nói thế! Tôi phải cảm ơn Hoa mới đúng chứ! Nhưng…thế này…thiệt thòi cho Hoa quá!
– Tình cảnh này anh còn so đo chuyện ấy làm gì nữa hả anh! Em không ngại anh ngại gì!
Câu nói của Hoa khiến chàng xúc động, cuộc sống của chàng nơi thành thị nếu không phải mối quan hệ vì tiền hay yêu đương thì chuyện một cô gái trẻ trong đêm tối tự dưng bỏ qua các chuẩn mực về cái gọi là đạo đức nhào và lòng mình chỉ vì lo mình bị ướt lạnh chắc khó có thể xảy ra. Trong cái giá lạnh hun hút, một tia ấm áp bừng dần lên trong chàng, đôi tay chàng nhẹ nhàng đưa lên choàng lấy bờ vai tròn lẳn của Hoa khẽ ôm vào nàng dựa sát vào lồ.ng ngực mình. Cô ngồi trong lòng chàng ngon ngoãn như một con mèo con. Cơ thể của người đàn ông và đàn bà dính sát vào nhau như muốn đem hơi ấm của mình sưởi cho nhau trong cái đêm mưa giá lạnh.