CO DAU NHO 5
Viết bởi: @lkun94
Lúc: 20:02 ngày 11/10/2011
* * *
Tiên khóc ầm cả toa tàu
Nhưng có hề gì
Cô có thể hét ầm lên mà ko bị phiền toái gì, vì Việt Khôi đã bao nguyên cái toa hạng nhất này rồi
-ông ko sợ sao?
-sợ gì?
-tôi khóc
-ko
-ông ác lắm, tôi muốn về với ox
-…………..
-ox, cứu NT
Lắc đầu ngán ngẩm, chưa bao h Khôi thấy mình lại có sức chịu đựng được như vậy
Lần này về VN, chủ yếu là muốn lấy vợ, nhưng thật khó để tìm được ng` vừa ý, khi nghe Vân Minh giới thiệu NT, khôi có vẻ tò mò, nên đã mua như theo thỏa thuận vì theo anh được biết Vân Minh đâu phải là ng` bình thường, cô là 1 kẻ buôn ng` số 1 tại VN, luônn đáp ứng đủ nhu cầu của khách, anh ko tiếc khi đã bỏ ra 200 triệu để mua NT. Vì anh cảm nhận thấy cô là báu vật vô giá
Từ khi đưa NT về cô đã mấy lần trốn thóat đến nỗi bị té gãy chân phải băng bột gần hai tháng
Ko những thế cô còn bày hết trò này đến trò khác nhằm chọc tức anh
Nhưng trái lại, anh ko giận dữ mà lấy làm vui sướng, nếu cô mà buồn chắc anh chết mất
Mải đuổi theo những ý nghĩ của mình mà anh quên mất NT, quay lại thì thấy cô dã ngủ
—————–
-NT đến ý rồi em
Khuôn mặt phụng phịu, của NT làm Việt Khôi phì cười
-ông cười gì tôi?
-cưng dễ thương quá mà
Vẹo má Tiên một cái, Khôi nhìn cô
-nhìn gì?
-cưng dễ thương quá chừng
-đừng gọi tôi là cưng, nghe ghê quá
-anh thik là được
NT thầm rủa Khôi trong bụng
Ko hiểu sao anh có thể chịu đựng được cô trong mấy tháng vừa qua
Chắc giờ này Tiềm đang lo cho cô lắm, cô đã ko liên lạc được với anh lâu lắm rồi
Tất cả mọi phương tiện truyền thông Khôi đều cắt hết, anh bắt cô ở trong một căn nhà rất hoành tráng, và buồn tẻ
Ngôi nhà chỉ có mỗi anh và cô rồi một bà giúp việc lớn tuổi
Ngày ngày ngoài việc chọc phá Khôi cô chẳng có việc gì làm cả
-anh tin em sẽ thik Ý?
-đúng là tôi rất thik Ý, nhưng bây h thì ko
-rồi em sẽ thik
——————-
Ng` ra đón NT và Khôi tại sân bay là một ng` quản gia theo lời kể của Khôi
Vị quản gia trông rất già và cung kính Khôi như ông chủ nhỏ
-ông chủ, ng` định ở lại đây lâu ko?
-tôi sẽ ở luôn ở đây
Thoáng ngạc nhiên ông hỏi
-có lý do gì ko?
-tôi thik thế
Ông thâm nhủ, ko biết cô gái đi bên cạnh chủ nhân của mình là ai, mà ông chủ lại đối xử ân cần như vậy
Ông đã phải chuẩn bị gấp một gian phòng thượng hạng bậc nhất cho một vị khách của ông chủ, nhưng ông ko ngờ vị khách được đối xử đặc biệt là một cô gái
Trông cô gái có vẻ ko được vui, nhưng ông chắc rằng ông chủ của ông đang vui
-chú Tìn, chú đừng nhìn vợ tôi như vậy, cổ mắc cỡ đó
Ngạc nhiên vị quản gia già hỏi
-thiệt hả ông chủ
-uhm, cổ hay mắc cỡ lắm
Đập vô vai Khôi, NT nói
-tôi mắc cỡ khi nào?
-tôi đâu biết
Vẻ mặc nhăn nhó, trông rất dễ thương của NT làm Khôi có một hành động khiến Tiên bất ngờ
Anh hôn nhẹ lên má của NT
Khuôn mặt giận dữ của NT ko làm cho Khôi sợ mà càng vui
-sao ông làm vậy
-vì vợ anh dễ thương quá à
NT vò đầu, cô chưa thấy ai khùng như ng` đàn ông đang ở ngồi cạnh cô khi này
-pé cưng đừng đừng vò đầu, đau đầu đó
Trời hết cưng, vợ, rồi đến pé cưng
Nghe sao mà sởn da gà
-cho rách đầu luôn
Chỉ cười rồi nhìn cô Khôi ko nói gì, trên môn anh chỉ phản phất một nụ cười nửa miệng
Ngồi ghế trước vị quản gia đã nghe hết câu chuyện và hết sức kinh ngạc, chưa bao h ông chủ của ông lại tỏ ra thân mật với một cô gái từ khi vợ ông mất
Mà cô gái khi cũng đâu chịu thua, ở cô toát ra sự bướng bỉnh nhưng rất dễ thương hèn gì ông chủ ông thik là phải
__________________
Chiếc xe dừng lại ở một căn nhà hết sức nguy nga tráng lệ, trông nó nhỏ nhưng hết sức dễ thương
Nó xây theo lối gotic cổ
-đẹp ko cưng
Như quên ng` hỏi mình là ai Tiên trả lời trong vui sướng
-quá đẹp
-cưng thik thì anh cũng vui
Nhận ra là mình đang nói với Khôi nên cô chuyển khuôn mặt đang vui vẻ sang lầm lì
Căn phòng của cô là một căn phong hết sức đẹp
Nó có một chiếc giường rất êm, những cái tủ dễ thương và màu sẳc rất tuyệt
—————-
Mở cửa căn phòng cô , Khôi bất ngờ vì cô đang khóc, rõ ràng hồi nẵy cô vui lắm mà
-pé cưng em sao vậy?
Hic hic
-đừng im lặng?
-tôi muốn về với ox
-ở đây ko tốt sao
-tốt nhưng tôi ko thik
-tại sao
-tôi nhớ ox
-sao em cứ xưng ox trước chồng mình vậy
-ông ko phải chồng tôi
-đừng buồn cưng, cưng buồn anh cũng buồn
Tiên khóc và thiếp đi lúc nào ko hay, trong giấc ngủ cô đã mơ thấy Tiềm, anh đã tìm thấy cô
————–
Khôi ngồi lặng ngắm Tiên ngủ, trông cô hơn cả một thiên thần
Cô đang khóc và đau khổ
Anh biết chứ nhưng anh ko muốn trao Tiên cho bất kì ai cho dù phải dùng bất kì thủ đọan nào
Tiên như mang lại sức sống cho anh, từ khi Quyên chết anh trở nên lầm lì và ít nói
Nhưng Tiên đã làm anh quên tất cả và bằng bất cứ giá nào anh cũng ko để mất NT
Vị quản gia già chạy hớt hải ra khu vườn nói ông chủ mình đang đứng
-chuyện j` vậy?
-cô…..cô….chủ…
-cô ấy bị sao?
-hình như cổ bị sốt
-sao chú biết
-tôi bưng cơm vô thấy cổ nằm bất động nên đến lay, thì thấy n`g lạnh ngắt
Chưa nói xong thì, vị quản gai đã thấy chủ mình đi rồi
———-
-bác sĩ cô ấy bị bệnh j`vậy?
-suy nhược thôi, nên để cổ tịnh dưỡng
-cám ơn
-cám ơn j`, cậu nên lo cho bệnh của mình thì hơn
-tôi còn khỏe lắm
-khỏe, cậu cứ coi thường sức khỏe
-………
-à, cô gái này là ai vậy?
-vợ chưa cưới
-xin chúc mừng
—–
Tiễn vị bác sĩ đi rồi, anh quay lại giường
Tiên vẫn bất động nằm đó
Hơi thở nhè nhẹ
Anh tự hỏi:
Có phải anh đã mang đau khổ đến cho cô ko?
-ox NT bị bệnh rồi
TiếngNT rên lên là Khôi trở về thực tại
Anh lặng lẽ bước ra khỏi phòng, mà trong lòng ngổn ngang
Hai năm sau
Tiềm ngồi suy tư anh đang nghĩ về vị khách mới gặp
Vị tổng giám đốc của tập đoàn đa quốc gia, nổi tiếng khó tính nhưng ngoài sức tưởng tượng, đó là một ng` rất hòa đồng, rất dễ thương lượng
Ông còn đề nghị anh đến nhà ông chơi trong khi ông còn lưu lại ở VN
Ông là vị khách duy nhất mà Tiềm phải căng óc ra suy nghĩ cách giải quyết trong lần thương thuyết này, nhưng ko ngờ nó thành công
———–
Vị tổng giám đốc vừa bước vô nhà, ông đã bước lên phòng của một cô gái trẻ, cô ấy ngồi trên xe lăn, mắt nhìn đăm ra cửa sổ, đôi mắt đẹp nhưng vô hồn khiến ông sợ
Ông đau lòng nhìn cô
-Tiên à, em xem ta mua j` về cho em nè
Vừa nói ông bỏ ra một vỉ bánh đậu xanh
Tiên cười và lấy một miếng khi ông mở ra bỏ vô miệng
Cô mỉm cười và tiếp tục nhìn ra cửa sổ
-em đừng im lặng mãi như vậy Tiên à
-………..
Ko nói j` ông lẳng lặng bước ra, chắc chỉ có một ng` mới giúp được Tiên, ông đang làm tất cả để Tiên có thể hồi phục lại như trước
Lỗi là do ông
———-
Hai năm về trước
-ông nói dối
Nói xong Tiên đẩy Khôi và chạy
Cô chạy ra đường và chẳng may bị tai nạn, sau tai nạn, cô bị liệt chân và ko nói chuyện với ai được nữa, cô trở thành ng` bị thần kinh phân liệt theo lời bác sĩ
Khôi hối hận vì đã nói dối cô là sẽ trả cô về cho Tiềm, cô phát hiện và định trốn nhưng…..
-chào tổng giám đốc
-các cô cứ làm việc đi, đừng để ý tới tôi
Tiềm đi ngang qua các cô gái, anh nhìn tòan bộ khu trung tâm thương mại anh mới xây dựng vừa đi vô họat động
Nó thành công ngoài sức tưởng tưởng
Anh rảo mắt khắp nơi, con mắt dừng lại
Đó là một cô gái ngồi xem lăn, mắt luôn nhìn về phía cái máy ảnh một cách yên lặng, do mặt quay ngược anh nên, anh ko nhìn thấy khuôn mặt cô gái
Cô gái được một cô gái nữa, có vẻ là ng` trông nom cô, đẩy về phía cửa
Tiềm giật mình cô gái đó có phần giống một ng` mà anh đang tìm kiếm
Vội chạy xuống, anh loáng thoáng thấy cô, và chắc rằng đó là cô
Nhưng đôi mắt như vô hồn, ánh nhìn xa xăm
Cô được một chiếc xe rước đi, anh bất lực nhìn chiếc xe chạy đi mất hút mà ko làm được việc j`
Anh chắc đó là Nhật Tiên
Cô ko khác j` lắm, chỉ là sao cô phải ngồi xe lăn, đôi mắt vô hồn,nhìn xa xa
Trở về căn nhà
Anh nằm bệt xuống giường, nó làm anh nhớ đến một lần
Cô đã chọc anh bằng cách đã giăng một cái bẫy ngay trên cái giường
Tối đó, anh vẫn tưởng cái giường ko sao, nên nằm ngủ một cách ngon lành, ai ngờ
Tối thấy ngứa anh bèn dậy
Giật mình khi cái giường đây kíến
Anh bèn nghĩ ngay đến Tiên
Sang phòng thì thấy cô đang ngủ một cách ngon lành
Tức mình anh kéo Tiên lăn long lóc, lấy cái mền của cô và ngủ trên giường cô luôn
Sáng dậy Tiên còn chửi anh cơ hội dám lén vô nằm với cô, trong khi anh đã **ng được j` cô đâu
Cô luôn luôn có thói quen ngồi trên cửa sổ phòng anh vào tối nhìn bầu trời và thiếp đi, hay vào những lúc trời mưa
Căn nhà tràn ngập những kí ức về cô
Anh luôn tĩnh tâm khi nghĩ về nó
————–
Anh bước nhẹ lên những thảm cỏ xanh ngắt của ngôi biệt thự sang trọng
Đó là một căn biệt thự biệt lập với bên ngoài, mang hẳn nét cổ kính của châu Âu
Chủ nhân của biệt thự và một ng` đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươi
Tuy vậy nhưng trông ông vẫn còn nét trẻ trung vốn có
-cậu thấy sao?
-rất lãng mạn
-tôi mua nó từ một ng` bạn làm bên kiến trúc
Một cô gái bước ra mang theo những tách trà thơm ngát
Tiềm hơi chay mày khi nhìn cô gái trạc 30 này có nét quen quen
Nhấp một ngụm trà nóng, anh nhận ra đó là một lọai bạch trà của Trung Quốc
-ngon chứ
-đúng là trà ngon
-cậu biết xuất xứ chứ
Tiềm khá thú vị về ng` đàn ông này, ông ta như một nhà thông thái, biết nắm bắt tất cả, anh thầm hỏi liệu có ai đó đã đánh ngã được ng` đàn ông trước mặt anh chưa
Có vẻ chủ nhà là một ng` mến khách, nên đã mời anh ở lại ăn cơm sau khi đã dẫn anh đi một vòng quanh nhà
Hầu như mọi ngóc ngách Tiềm đều được đặt chân, riêng ngôi nhà nhỏ nhưng ko thua kém j` ngôi nhà chính anh lại ko được lui tới
Anh có hỏi, ông chỉ trả lời đó là một chỗ mà một rất quan trọng của ông sống, và anh sẽ được gặp ng` đó ngay trong bữa ăn
Tiềm hồi hộp muốn biết ng` đó là ai, anh ngồi trên chiếc bàn dài, nhưng do ko thik nên anh đề nghị được ngồi gần hơn để trò chuyện cho thỏai mái
Khi thức ăn đã được dọn lên
Nhưng ng` quan trọng đó vẫn ko xuất hiện anh hơi thất vọng
Nhưng cũng cố hòa nhập vô câu chuyện của ông
Lúc anh quên bẵng đi thì từ cửa tiến vào
Đó là một cô gái đeo kình, nhưng anh đóan đó là một đôi mắt trong veo
Khuôn mặt trắng có vẻ đợm buồn, nhìn sao mà xa vời, cô gái ngồi trên chiếc xe lăn được một ng` đàn bà đẩy
Cô mặc đầm màu đen lút chân, áo len cổ lọ tay dài, nhìn rất sang trọng, anh biết cô gái năm nay 18 tuổi
Sở dĩ anh biết được vì ng` con gái đó là ng` mà anh tìm kiếm chứ ko ai khác
Cô ko nhìn anh mà nhìn vào khoảng ko gian nào đó của riêng cô
Ng` phụ nữ bưng trà chính là ng` phụ nữ mà anh bắt gặp là đang đẩy xe cho Tiên trong TTTM
-xin giới thiệu đây là Lam, con gái tôi
Hơi ngạc nhiên bởi lời giới thiệu đó
Anh hỏi lại:
-cô ấy là con ruột ông
-cô ấy là cô con gái duy nhất với ng` vợ trước
Tiềm ko tin vào mắt mình
Cô gái trước mặt giống Tiên đến từng nét
* * *
CO DAU NHO – END
Viết bởi: @lkun94
Lúc: 20:03 ngày 11/10/2011
* * *
Cô gái ngồi đối diện anh, ko nói j`, cô ăn phần thức ăn của mình mà ko nhìn anh lẫn bố mình
-nó bị như vậy được hai năm rồi
Cô gái ko ăn nữa mà nhìn anh chăm chăm ko nói j`, rồi dơ tay lên
-nó có vẻ muốn làm quen với anh
Khuôn mặt nở một nụ cười rất đẹp
Anh đưa tay mình đặt lên tay cô
-assssssssssssssssssssssss
Anh hốt hoảng khi cô hét thé lên vừa lúc anh chạm tay vô cô
-bĩnh tĩnh nào
Ôm cô gái ông dỗ dành
Cô gái rên
-về……về…….
-phải ngoan mới được về
Cô gái thôi rên mà im lặng trên vai bố mình
************
Tiềm vẫn ko thôi suy nghĩ về ng` con gái đó
Ng` con gái giống Tiên như tạc
Cô như một con cún cần được che chở, anh thấy tội nghiệp cho ng` con gái đó
—–tự nhiên thấy lười viết ghê, tuy là gần hết rồi
-thưa tổng giám đốc, đây là hồ sơ ông cần
Tiềm lấy tập hồ sơ từ tay Vinh
Anh mở ra xem, rồi trầm ngâm
Ng` vợ trước của Khôi trước khi qua đời ko để lại cho ông ng` con nào
Vậy Lam là ai?
Sao ông Khôi lại nói dối
Tiềm càng tin hơn, cô gái đó chính là Tiên
———-
-tôi ko nghĩ anh lại tới chơi nữa?
-tôi thik căn nhà này
-cám ơn cậu đã thik nó
Vị quản gia nói:
-thưa ông trà đã mang lên
Quay sang anh ông nói:
-mời cậu ra vườn uống ngụm trà
Tiềm thấy thoải mái khi nói chuyện với Khôi, ông ko nói j` về bản thân hay Lam mà chỉ đơn thuần là công việc
-cậu thik du lịch chứ
Câu nói khiến anh nhớ tới Tiên, cô rất thik du lịch nghỉ hè nào anh cũng phải dành 1tuần để đi đâu đó với cô
Có lần anh lạc mất Tiên, lúc đó tưởng chừng anh như vỡ tim ai ngờ, Tiên ở ngay trước mũi anh
Cô đang ngủ ngon lành trên băng ghế chờ mà anh ko biết
Cô ngủ một cách ngon lành, khiến anh bực mình, ở đâu cô cũng có thể ngủ mà ko sợ j`
Tức quá anh lôi cô dậy, và mắng cô trong khi ngái ngủ và đeo headphone nên anh ra sức chửi thì cô nhìn anh với con mắt khó hiểu
Lúc đó anh đã rất ngượng khi cô ko có lấy một phải ứng nhưng những ng` đi đường đã phả ứng, họ xúm lại và chửi anh. Họ nghĩ rằng anh ăn hiếp cô
-vợ chưa cưới của tôi rất thik?
Anh quan sát khuôn mặt của Khôi, nó có vẻ ngạc nhiên nhưng sau đó ông bình tĩnh lại
-anh có vợ chưa cưới rồi sao
-nhưng cô ấy đã gặp một tai nạn, và mất tích được hai năm nay
-anh vẫn còn tìm cô ấy chứ
-tôi đã tìm, tưởng chừng tôi đã đi được nửa vòng trái đát rồi
-anh rất yêu cổ
-tôi yêu cổ hơn bản thân tôi
Khóe mắt đỏ lên, Khôi hơi lúng túng nhưng vẫn dữ được vẻ bình tĩnh
-cô ấy là con ng` ntn?
-trẻ con, lăng xăng, lóc ***c, lắm trò, cô ấy rất biết quan tâm và giúp đỡ ng` khác
-cô ấy như một đứa trẻ nhỉ
-một đứa trẻ khiến tôi chết mê
-cô ấy đẹp chứ
-đẹp như một cô tiên nhỏ, chỉ muốn của riêng mình và ….cô ấy rất giống một ng`
Hơi sững ng` Khôi hỏi:
-anh ám chỉ ….
-Lam, con gái ông
-………
-tôi cũng ko biết cổ có phải con gái ông ko nữa
Khôi ko biện hộ, ông đứng lên đi vòng quanh cái bàn và suy tư
-sao cậu biết
-tôi nói rồi vì cô ấy quá giống Tiên
-tình yêu thúc đẩy tất cả nhỉ
-vâng
-tôi đã từng yêu nhưng nó rơi vào tuyệt vọng khi vợ tôi qua đời, đó là khoảng thời gian tôi như chìm trong tuyệt vọng và cô đơn
Ngưng một hồi ông kể
-tôi tưởng chừng như mất niềm tin vào cuộc sống thì tôi đã gặp cô ấy, một cô gái đã mang lại cho tôi nguồn sống, tôi làm tất cả chỉ để muốn cô ấy là của tôi, nhưng điều đó làm cho tôi đã vô tình hại cô ấy, một nỗi đau quã lớn
-……..
-cô ấy đã có một ng` yêu mà cô ấy yêu hết mình, và luôn nghĩ đến….trong lòng cô ấy ko có tôi…khi cô ấy xảy ra tai nạn tôi như sực tỉnh.. chính tôi đã hại cô ấy…từ một cô gái luôn xem cuộc đời là màu hồng thành một màu mà ko ai có thể đọc được nó màu j`, tôi muốn chuộc lỗi nên đã đưa cô ấy về với ng` mình yêu
Khải quỳ xuống, ông thật sự khóc và ngục xuống
-xin anh tha lỗi cho tôi
-chính ông là ng` cướp đi Tiên
Khôi ko nói, Tiềm lắc mạnh ông
-ông đã hại cô ấy ra nông nỗi như vậy
Tiềm nói trong đau khổ
-tôi sẽ trả lại cô ấy cho anh, tôi nghĩ chỉ có anh mới giúp được cô ấy thôi
Tiềm ko nói, chính anh cũng đang khóc trong im lặng
***********
Một tháng sau
Đám cưới đã được tổ chức
Một đám cưới linh đình, Tiềm rất vui, và ba mẹ anh cũng thế họ chấp nhận vịệc Tiên là con dâu mình tuy cô chưa hồi phục kí ức mấy nhưng Tiềm tin chắc rằng chính anh là chìa khóa mở cánh cửa đó
Trung rất vui vì tìm lại được Tiên, anh là ng` vui mừng sau Tiềm, và nhận Tiên làm em nuôi
Riêng Khôi ông đã nhận Tiên làm con nuôi, tuy buồn vì đám cưới được tổ chức nhưng ông cảm thấy được thanh thản
Khi tàn tiệc Tiềm thì thầm vào tai vợ mình
“Cô dâu nhỏ của anh”
“nhột””kệ, anh sẽ nói”
“nhột”
“em chỉ nói được từ đó thôi sao”
Cô nhìn anh ko hiểu rồi cười khi anh nhăn mặt làm mặt giận
“đừng cười anh, vợ iu”
————————————————
THE END