ĐỊNH MỆNH TÌNH YÊU

Định mệnh tình yêu
__________________________
Gió lay lay những hàng cây! Gió dịu dàng thổi vào tâm hồn nó 1 cái gì đó man mác buồn…1 nỗi buồn mang hình bóng của …” Ken”.

_Sao buồn thế Kenny? Lại nhớ Ken à? -Sis Yunny đã đứng đằng sau nó từ bao giờ….Nó quay lại,cười 1 nụ cười buồn.

_Hôm nay là 100 ngày …của anh ấy! Em không thể nào quên được sis à!

Một giọt nước mắt lăn dài trên má nó, lại khóc nữa rùi! 2 chị em nó ngồi cạnh nhau im lặng đến lạ lùng.

_Này!-1 chiếc khăn tay được đưa cho nó,nó ngẩng đầu lên,sis Janny nhìn nó,giơ 1 ngón tay lên nền trời xanh biếc- Ken bảo chị đưa khăn cho em này!Ơ …cầm lấy, cầm lấy nhanh ko Ken giận kìa!

Nó cười, lau vội những giọt nước mắt còn vương trên má. Ngày trước, lúc Ken còn sống ,chẳng bao giờ Ken đưa khăn cho nó đâu! Lúc nào nó khóc, Ken thường ôm lấy nó và bảo rằng:” Cứ khóc đi nếu Kenny thấy thoải mái! Không sao đâu vì có Ken ở đây mà!” Hoặc Ken giơ cánh tay áo ra bảo nó:” Này ko có khăn phục vụ Kenny đâu! Khóc nữa thì lau nước mắt vào đây! Lau xong ráng mang về mà giặt”.

Những lúc như thế,bao giờ nó cũng…. nín ngay.Hôm nay thấy sis Janny bảo với nó là “Ken nhờ chị đưa khăn cho em!” nó cười…!

_Nào nào! Hôm nay út Kenny thích đi đâu? 2 chị thay mặt Ken đưa út đi! Chịu hông nào?

_Đi….i ăn kem được ko ạ?

_Rồi ! Kem! Đơn giản ý mà ^^!

Nó năm nay 20 tuổi…..sinh viên năm 2 của 1 trường đại học.” Hơi đanh đá 1 tẹo,thỉnh thoảng lại giở cái tính trẻ con,nhưng là 1 đứa biết quan tâm đến người khác”-đó là nhận xét chung về nó mà lũ ban của nó sẽ trả lời nếu ai đó có hỏi”Có ai bít Kenny là đứa như thế nào ko?” Nó cũng có 1 cái tên rất ..Việt Nam như bao người khác. Nhưng mọi người quen gọi nó là Kenny. Lý do hả?….Tại vì nó là “nờ y” của Ken – 1 boy có tiếng học khoá trên.Đơn giản vậy thui! Nói về truyện của nó và Ken,thì phải nhắc đến 2 năm trước,khi nó”chân ướt chân ráo” cùng 2 bà chị nó bước vào trường. Hồi ấy nó được gọi là Hà..à mà là Hà My mới phải.

Buổi học đầu tiên đối với nó ngang ….cực hình.Đến lúc được về,lúi húi thế nào đôi guốc xinh xinh của nó nhè đúng chân 1 thằng ku đầu keo mà dẵm. Và….”Á….á! Đi đưng kiểu gì thế hả con nhỏ này?” Nó ngẩng mặt lên nhìn,mở to mắt. Nó chưa kịp nói câu gì thì có 1 thằ đâu keo khác gọi to:”Ken ! Nhanh lên mày ! Lam trò gì đấy?” Và thế là nạn nhân quay lưng đi,ko quên để lại đằng sau 1 cái lườm và 1 lời đe doạ:” Đưng để tôi thấy cô lần thứ 2!” còn nó thì nhe ră ra cười khi nhìn thấy nạn nhân đẹp trai đi trông như 1 thằng què. Nó định quay đi tìm 2 chị thì thấy có cái di động dưới chân. Nhặt lên,soi mói,cả màn hình chỉ độc 1 chữ KEN to tướng(thật ra ko to lắm). Nó nghĩ thầm” chắc của thằng ku lúc nãy đây mà”

Sáng hôm sau, nó đi học và điều tra về Ken.Sau khi biết được “độ ăn chơi nổi tiêng và lạnh lùng”của thằng cu ấy,cuối giờ, nó ra cổng thật sớm và đứng đợi.Nó thấy Ken trong đám đông,hình như là đám bạn của Ken,nó đành phóng vèo qua và về nhà.

Đến buổi học thứ 3 thì nó hết chịu nổi vì cái điện thoại cua thằng cu ấy cứ kêu rung liên tục.Hôm í nó lại muộn ce bus , đang tưởng tượng cái cảnh bị bà giáo “super soi” ko kể đến việc chưa chắc bác bảo vệ đã cho vào. Đúng lúc đang miên man với 1 đống suy nghĩ tiêu cực, nó nhìn thấy Ken.

_A!-1 cái rõ to .Ken quay lại, nhìn nhìn rồi quay đi.

_Ken….en! Nó gọi rồi chạy lại chỗ Ken đang đứng.

_Cô là ai?

_(im lặng)

_À…à! Hoá ra là con bé hôm trước dẫm vào chân mình. Có chuyện gì?Hử?

_Trả lại Ken cái này.

Nó nói thật nhanh ,dúi cái điện thoại vào tay Ken,rồi chạy nhanh vào cổng trường.Nhưng…! Kết quả là,Ken được vào trường, còn nó thì…KO. Trong khi nó tức điên thì Ken ung dung vào trường, lại còn quay ra nhìn nó,nở 1 nụ cười…cực đểu.

Nó hỏi bác bảo vệ:” cháu đi muộn bằng thằng kia mà sao nó được vào cháu lại ko được vào?”

Bác bảo vệ nhìn bộ mặt thảm thương của nó mà giải thích:” cậu ấy là con trai bà hiệu trưởng. Cháu thông cảm cho bác nhé!”

Nó tiu nghỉu quay đi rùi nghĩ thế nào lại nhảy vào quán trà sữa ngay cổng trường.

Nó ngồi măm măm và nhắn tin cho 2 sis,kể về chiến dịch đi muộn của nó.Đang nhắn tin thì có người giật cái điện thoại trong tay nó. Nó hét tướng :

_Ơ! Làm cái gì thế?

Nó ngẩn người.Ken đang đứng trước mặt nó, trong tay cầm 2 cái điện thoại”bấm bấm”. Ken ngồi xuống ghế,gọi 1 cốc trà sữa,đẩy cái điện thoại lại cho nó

_Đây! Trả!Làm cái gì mà ghê thế?

Nó ngây thơ hỏi:

_Ơ! ko vào học à?

_Chán rồi thì lại đi ra! Mà này ,tuổi gì ăn nói trống ko thế hả?

_Xí! Chẳng noi thế thì noi thế nào? Oai nó vừa thôi!

_Lần đầu tiên có đứa con gái dám nói thế với Ken này! Có biết Ken này là ai ko mà ăn nói…

_Công tử bột con bà hiệu trưởng chứ gì!

Biết thế thì ít quá.Mà thôi!Thế ko định xin lỗi vụ hôm trước dám dẫm vào chân người ta à?

_Ô! Đó là sự cố ngoài ý muốn!Hà My ko có lỗi!Còn lâu mới xin lỗi!

_A!Tên là Hà My à? Tên thì hay mà sao đanh đá thế!

_Thì liên quan gì đến “1 số người”.

_Học năm nhất à?

_Ừ !Mới được buổi thứ 3 đã phải đứng ngoài cổng.Nản hết chỗ nói!Thế học lớp nào?Sao nhìn chẳng thấy quen gì cả.

_Ngố!Đây học năm 2 rồi!Đàn anh đấy!

_Đàn anh mà suốt ngày trốn học!Xì..ì!

Cuộc nói chuyện được kéo dài cho đến lúc cổng trường được mở.

Tan học

_Thôi!Đi lấy xe đón mấy đứa bạn đây.Hôm sau nói chuyện tiếp nhé!Bye đanh đá.Ken nói rồi bước ra ,bỏ lại nó trong quán với ánh mắt tò mò.

_Sao thế Hà My?Về thôi! 2 chị vào quán kéo nó về nhà,ko hiểu tại sao nó cứ dấu 2 chị chuyện gặp Ken.

Buổi học thứ 4…nó lại lỡ xe bus….thê thảm.Đã chậm chạp lại còn thích ngủ nướng.

Trong khi đang chạy vội đến trường,nó nhận được 1 cuộc điện thoại

_Alo^!Ai đấy?

_Mắt cận hay mù rồi hay sao mà ko thấy tên người gọi đến hả?

_A…thấy rồi!Ken ….công tử bột hả? Mà lấy đâu ra số điện thoại của người ta thế?

_Ờ! Công tử…công tử Ken chứ!Hôm nay lạ lỡ xe bus à?

_Ơ sao biết? Theo dõi người ta hả

_Thèm vào!Đi qua thì thấy thôi!Thế nào hôm nay thích đứng ngoài cổng hay vào lớp?

_Hỏi ngớ ngẩn>”

_Cáu à?Thôi !Ko chọc tức đanh đá nữa.

Ro^ì…cúp máy!

_Này đanh đá!Đi nhờ ko?Công tử Ken cho quá giang.

_Cái gì?Ai đanh đá!Cho 1 trận bây giờ!

_Thế có đi ko?Nói nhiều…

_Ơ….ờ ..có có…

Nó trèo lên xe chẳng kịp suy nghĩ gì.2 đứa có mặt ở cổng trường vừa kịp lúc chuông reo.Nó vội vàng chạy vào lớp quên cả lời cảm ơn.

Mất 1 tuần ôn thi chuẩn bị cho đợt thi khảo sát,nó ko gặp Ken và Ken cũng ko gọi điện cho nó.Thật ra cũng thấy hơi…. nhớ nhớ!Nhưng rồi nó gạt đi tất cả những suy nghĩ đó để tập trung cho việc học,với lại nó nghĩ” đối với người ta mình có là gì đâu”

Sau khi kết thúc kỳ thi nó kéo 2 chị ra quán để tẩm bổ”trà sữa cho tâm hồn”.Nó đụng mặt Ken ở trước quán,nó ko cười, ko chào….. coi như ko quen.Nó chỉ nghe được hình như tối nay Ken cùng bọn bạn đi “choảng” nhau ở công viên gần nhà nó.

Tối hôm ấy, khoảng 9h30p Ken gọi cho nó

_Nhà có gần công viên”heaven”ko? Mang hộp y tế ra đây Ken nhờ chút!

Nó lúc đầu ko hiểu ,nhưng chợt sực nhớ ra vụ đánh nhau mà nó nghe được hồi chiều.Nó vội vàng ra khỏi nhà ko quên mang theo hộp y tế và cái áo khoác.

Ra đến nơi nó nhìn thấy Ken ngồi trên ghế đá,cánh tay áo bên trái của Ken hình như bị thương,chắc đau lắm.Ken nhìn nó cười gượng gạo”cảm ơn vì đã đến”.Nó rửa vết thương cho Ken,nó im lặng nhưng tay nó run run

_Thương Ken quá hả?

_Ko…o…phải..Tôi sợ nhình thấy máu nhất đấy!Mà sao ko thấy bạn Ken?

_Bọn nó gọi điện bảo ko đi được,đã hứa nên Ken đi 1 mình.Cái lũ khốn nạn kia lại còn chơi đểu,xúm cả 1 lũ vào đánh ,ko biết nhục là gì!Để mai gọi bọn thằng Tony đi giải quyết vụ này….Điên ko thể tả được.A!Nhẹ tay thôi! ĐAU >”“““

You may also like...