Lại tiếp tục chuyện các bà tổ cô nhé, dòng họ nhà em trên dưới phải tầm hơn 30 bà như thế, mỗi bà theo 1 thằng cháu trai để phò trợ, cháu trai lo hương khói cho bà thì bà cứu giúp nó qua nạn kiếp và phò trợ nó trong làm ăn, tuy theo tài phép và sự nhanh nhẹn của bà theo mình mà kiếp nạn mình gặp được giảm đi, nhẹ bớt. Nhà nội em thì ông nội em thờ 1 bát hương lớn tất cả các bà, nhiều bà ở đấy, nhiều bà thì theo cháu trai (bác em, ba em, chú em) về ai thờ người nấy. Nhà bác 3 em cũng thờ 1 bà (nhiều đợi thì em không biết tại em không thích bà này lắm), bác 4 thờ 1 bà ba em 1 bà, chú 9 em 1 bà. Hôm đấy thì cầu lên cả 3 bà nói chuyện, đầu tiên là bà nhà bác ba. Bà này lên thì nhìn ban đầu cũng bình thường như mấy bà khác cơ mà nói chuyện 1 chặp em để ý thấy bà chỉ lo mỗi con cháu thờ bà thôi vậy, còn nhà khác bà thờ ơ và dường như có cái gì ganh tị ấy ạ (gọi chính xác là gato luôn), bà này lên thì bảo bác 3 phải này nọ, sắm đồ thế này, đồ sắm hằng năm ý quá, trầu rượu ýt quá các kiểu… Chỉ dặn mỗi bác 3 em là nên kiêng này kiên nọ, nên làm như này để buôn may bán đắt, còn các đứa khác đang vác mõ để hỏi han thì phớt lờ, ngay cả 2 người hầu đồng, đốt lệnh, thắp nhang hầu bả về bả cũng coi như không có. Đến lúc dặn xong bác 3 đủ kiểu thì còn dư ýt thời gian, nên ngồi rung đùi nhai trầu, ba em mới hỏi :
-bà ơi thế con có 1 đứa con mất rất nhỏ, nó đang mặc áo quận đi học, cũng được vài năm rồi, không biết giờ đã học hành nên gì chưa ạ ?
Bà này liếc ba em rồi vừa nhai trầu vừa đáp dửng dưng :
-Nó học hành có ra cái khỉ gì đâu mà lên với chả nên.
-thế ạ… – ba em nghe xong rất buồn, xụi lơ luôn.
Nhà ông bác 3 em cũng có 1 đứa con nhỏ như anh em cơ mà mất lúc lớn hơn 1 tý, cho đi theo bả nhưng ông này tới nay tầm hơn 30t học hành không ra gì suốt ngày theo bác 2 em làm gỗ rồi uống rượu làm bả không tự hào nên dìm lây anh em luôn.
Xong vài phút thì bà này cũng thăng, nhường chổ cho bà nhà bác 4. Bà này thì tính thân thiện y chang bà đầu tiên ôm em khóc ấy ạ, không phân biệt nhà ai cả vui vẻ lắm ạ, bác 4 em có 1 chị con gái đã có chồng và có 2 con, 1 anh con trai có vợ sinh được 1 thằng cháu. Bà này lên vui vẻ, cho em lộc nên em rất vui. Bà nhìn cô con dâu nhà bác 4 quát :
-này con, chỗ con ở ở đó nhiều vong, âm hồn lang thang lắm, tụi nó cứ để ý thằng con con hoài, chiều chiều chạng vạng con bồng con ra cho ăn trước nhà nó để ý lắm, không có ta đuổi đi là mệt rồi đấy, kì rày không bồng nó ra trước đường nữa nghe không.
Nói xong bà bảo thằng cu này yếu bóng vía lắm, âm khí người nó nặng nên bảo đi mua 1 chai nước suối, rồi bà thắp 3 cây nhang, làm phép kèm 2 cái bùa, 1 cái đốt đi, 1 cái bảo đeo vào người làm bùa trấn ma cho nó, còn chai nước thì cứ tối lại mang ra rửa mặt cho nó rồi cho nó ngấp 1 ngụm như thế trong 7 ngày. Còn chị con gái bác 4, chị này đi làm về ngay lúc bà nhà chị này lên nên vào chào, chào được vài câu thì chị này òa khóc vì nhớ đến mẹ chị ấy (đã kể ở chương 2) chị bả :
-bà ơi bà coi con sao chứ con đi xem đâu, ai nhìn mặt con cũng bảo con chết sớm giống mẹ con…
-ai nói thế, ai xem con nào.
-Thì con đi coi bói đâu họ cũng nói thế, bà coi làm sao chứ con con 2 đứa, con phải sống nuôi tụi nó chứ con chết như mẹ con bỏ chị em nó lại như chị em con ngày xưa thì tội nghiệp lắm bà ơi…
Bà này thở dài, cầm 3 cây hương soi lên trán chị rồi không nói gì, quay lại mâm lễ viết bùa gì đấy, rồi thắp thêm 9 cây hương nữa, làm phép trên đỉnh đầu chị ấy tầm 10p, xong thì bảo :
-số con k tới nổi yểu mệnh như k thọ trên 50, ta xem thấy thế nên đã đổi số lại cho con rồi, yên tâm mà làm ăn nuôi cháu ta nhé.
Chị này mừng khóc thành tiếng, nước mắt giàng dụa ôm lấy bà.
Ở đây hình như con người qua 24t thì không thể đổi số nữa ạ, qua 2 giáp thì hết đổi được, mà bà bảo vấn đề bất khả kháng mới đổi số cho chứ còn cái gì chữa được thì thì cứ cố chữa thôi, đổi số là đổi mệnh trời, thay sổ diêm vương nên việc làm này hơi ngại làm. Ví như số em, trước tay em đường sinh nó ngắn ngủn ấy ạ, lại mờ nữa, mờ nên em đau ốm, yếu ớt từ nhỏ, mẹ nuôi em như con búp bê trong lồng kính, không cho đi chơi, đi học về mẹ lo ăn, xong rồi vẻ tranh và đọc truyện, ngoài 2 cái đó em không làm gì khác, đến khi gặp các bà nhà em các bà bảo em không đến nổi phải đổi số, chỉ làm vào phép rồi ngày nào cũng về thắp hương khấn xin đổi chỉ tay, đến nay tầm 4 năm sau ngày đó thì chỉ tay em rõ lên hẵn, tuy k rành rọt nhưng nhìn rõ, được nối từ nhiều đường nhỏ lại với nhau và dài đến tận cổ tay, giờ thầy nào nhìn cũng bảo em thọ lắm ýt có ai chỉ tay mảnh mà dài như em.
Tiếp theo sau đó là ba nhà em, bà nhà em phải nói là nổi bật nhất luôn…
Bà nhập vào xác, ngồi xuống chiếu rất từ tốn, nhẹ nhàng, ngồi xuống thì kĩ lưỡng lắm ạ, nâng sửa vạt áo, phủi bụi đi, có cọng chỉ dính trên áo cũng lấy tay gỡ vứt đi , lấy tay sửa các nếp nhăn trên áo, ai nhìn cũng xì xào ’bà này sửa soạn lâu quá’… Chú em sốt ruột vì bà ãi không nó gì nên bả :
-bà ơi bà xưng danh để tụi con biết bà là ai ạ
-các con đợi ta 1 tý
Nói xong thì bà lại mất 1 vài phút nữa sửa soạn, đến cái tay áo thì bảo :
-các con thấy hôm nay ta mặc cái áo ngũ sắc này về đây có đẹp không
Cô 6 em bảo :
-Con cũng có 1 cái y thế mặc đi chùa đấy ạ.
Chả là lúc này thằng P đang mặc cái áo lam đi chùa nên cô em tưởng bà bảo cái cáo của thằng P là áo bà.
-bậy, con làm sao có cái áo đẹp như ta được, áo ngũ sắc tay dài, trong các bà ở đây mà mỗi mình ta có sao con có được.
Đợi bà sửa soạn xong, viết lệnh trình xong thì rất lâu, lúc này bà mới quay lại nhìn ba em cười :
-Biết ta ở nhà ai không ?
-Sao con biết đc ạ !
-Ta ở nhà mà đi vào cổng rồi đi vào sân, rồi phòng khách, đi hết nhà ra sau vườn có cây mận ấy .
Đây là chi tiết nhà em ạ. Ba em lúc này mừng lắm, hỏi đue chuyện về nhà em, mẹ em, chuyện cúng kính hương khói thì bà bảo:
-con không phải lo, ta là ta theo phật, vợ con xuống đó theo ta, đi chùa nghe kinh, sẽ sớm thoát kiếp khổ ải ở a tì, và làm ăn bình thường.
Nhà em ở khuôn đất đó rất sang, làm ăn rất hợp, việc nhang khói bà rất hài lòng vì hoa tươi trầu trà áo quần năm sắm nhiều lượt đầy đủ. Bà nói:
-Ta hài lòng lắm, ta sắp lên tiên rồi nên phải thường xuyên tu luyện, các con yên tâm ta không thiếu gì cả, với ta báo con biết, quận con của con nó học chăm lắm, nó tuy đi chơi nhiều, nhưng chăm học lại học giỏi nên sắp được phong lên Quận Hoàng rồi, mỗi cái nó đi học xong về sẵn ngựa đỏ bây sắm nó vài con, lại áo quần tiền bạc đốt hoài, đủ loại nhiều thứ nên nó đi chơi suốt, không có nhà, ta ýt khi nói chuyện với nó được…
-Thế bà ơi, bà làm sao phù hộ cho con có tiền đi, có cục như này này, con sửa nhà, làm cái cảnh thờ bà lên cao chứ giờ nhà thấp quá
Ba em vừa nó vừa chỉ vào mấy thẻ vàng mã trên bàn, lúc này mẹ em mới mất chưa lâu nên chưa sửa nhà.
– Ta là người theo phật, ta k thể tạo cho con của cải tiền bạc được, như thế là phạm luật tu hành, ta chỉ giúp được các con bằng cách 1 ngày thiền 4 lượt kinh, chuyển đó thành phép giúp con và các cháu khỏe mạnh không đau ốm, của cải con phải làm nên bằng sức lao động con ạ. Đây con cầm lấy bùa sức khỏe, chống tai nạn này.
– thế nhà nó thấp mơ dột thì làm sao?
– dột thì chống ô, thấp thì leo thang cho nó cao, thế đi, ta không giúp được đâu…
– thế bà cho con hỏi việc cuối, con nhì nhà con ấy, sao mãi không thấy nó có chồng, bảo kiểu gì nó cũng không chịu, hay nó bị ai theo cản, bà chỉ cách con về con cúng giải…
– ta theo ta giữ đấy chứ ai, ta thương nó, số nó 1 mình thì làm ăn có của lắm, nhưng lấy chồng nó khổ lắm, nên ta k cho lấy, ta theo đấy, ta lớn lắm, đẹp lắm, phép cao, mày có tiền cúng giải ta không, muốn cúng giải được phép ta thì vài trăm triệu, có tiền cúng không..
– dạ bà thương con con thì con đội ơn bà chứ ạ…
Rồi bà quay sang nhìn chị 2 em bảo:
-số con gãy gánh đã rồi, ráng nuôi con không thêm bước nữa, bà đưa con lên chức cao trong sự nghiệp để con có tiền nuôi con, ráng nghe.
-Còn con, có chuyện gì muốn xin, thì thắp nhang xin bà, bà phù hộ cho, xin Quận Hoàng anh con cũng được, mà nó ýt ở nhà lắm, con thì không biết lúc nào nó ở nhà, thôi cứ thắp nhang cho bà với Quận Hoàng ai nghe người nấy giúp – bà quay sang dặn em.