Giấc mơ có thật – Kì 3: Giấc mơ của Hải Thanh

Nhà trường tổ chức cuộc thi “Nữ hoàng Sakura” để tìm ra bạn gái xinh đẹp và tài năng nhất trường. Các cô bạn “phát sốt” lên với cuộc thi, còn tôi thì chẳng có chút hào hứng gì…

Khi tôi đến, Hạ Yên đang ngồi
khóc, một cô bạn khác ngồi cạnh, mặt mày cũng thê thảm không kém. Bác bảo vệ
mắng xơi xơi:

– Con cái nhà ai mà lén lút đến
chỗ này. Có biết đây là chỗ nào không mà tùy tiện vào trộm, lại còn chụp ảnh vớ
vẩn. Đưa máy ảnh đây, tôi sẽ tịch thu!

Hạ Yên giữ chặt chiếc máy ảnh:

– Cháu xin chú, chú đừng lấy máy
ảnh của cháu. Bố mẹ cháu tiết kiệm mãi mới mua được, chú mà tịch thu, bố mẹ cháu giết
cháu mất.

– Chú đừng tịch thu máy ảnh của
bạn ấy! – Tôi chạy vào năn nỉ. – Các bạn ấy đã biết lỗi rồi mà.

– Tôi không quan tâm. Nhiệm vụ
của tôi là bảo vệ khu nhà này. Bất cứ ai vi phạm, kể cả là học sinh, đều sẽ bị
kỉ luật nghiêm khắc. Mấy cô cứ ngồi đây, tôi sẽ đi báo cáo cấp trên.

Nói rồi, bác bảo vệ khóa cửa,
nhốt chúng tôi lại trong phòng. Hai bạn nữ chán nản bó gối ngồi một góc, đưa
mắt nhìn quanh phòng. Dù là phòng bảo vệ của một ngôi trường danh tiếng, căn
phòng này vẫn đơn giản như bao căn phòng bình thường khác. Cả phòng chỉ có đúng
một cái giường, một chiếc bàn làm việc, hai cái ghế và một radio cỡ nhỏ. Tôi
đưa mắt nhìn lên phía trên. Một cái cửa sổ hiện lên như lối thoát của một hang
động cằn cỗi, ánh sáng từ đó xiên xuống như chiếu sáng cả căn phòng, sáng cả…
lòng tôi nữa. Cửa sổ thoáng, lại không có thanh chắn, chỉ cần vặn chốt là ra
được ngay. Tôi hớn hở gọi hai đứa bạn:

– Trèo lên kia mà trốn ra ngoài!

– Chỗ đó cao lắm, lại chật nữa,
liệu có lên được không? – Hạ Yên lo lắng.

– Được mà, chỉ cần cố một chút là
được. Để mình lên trước xem nhé.

Tôi kê ghế, leo lên rồi cố sức
vươn người bám lấy cái cửa sổ. Hai đứa bạn cổ vũ ở bên dưới. Nhưng đúng lúc tôi
nhét được hai tay và nửa người qua cửa sổ thì phòng bảo vệ bật mở. Bác bảo vệ
quát:

– Tất cả ra ngoài!

Hạ Yên ấp úng chỉ vào tôi:

– Nhưng còn bạn Hải Thanh ạ…?
Bọn cháu…

– Con bé này, đã bảo ở dưới chờ
mà không nghe, cứ thích làm trò vớ vẩn. Tưởng thoát được khỏi phòng bảo vệ này
là dễ lắm hả? Bây giờ cứ mắc kẹt ở đó cho sướng nhé!

– Chú ơi, cứu cháu với. – Tôi rên
rỉ. Nửa người tôi đang đu trên bậu cửa sổ, còn hai chân thì đang ở không trung.
–  Bây giờ cháu không biết ghế ở đâu, chú
đỡ cháu xuống với. Cháu xin lỗi ạ!

Bác bảo vệ nghe vậy, đỡ tôi
xuống, vừa làm vừa lẩm bẩm: “Thật là chưa từng gặp con bé học sinh nào… to gan như thế
này cả.” Đỡ tôi xuống xong, bác ấy phủi tay, nghiêm khắc nhìn chúng tôi rồi chỉ
ra phía cửa:

– Xếp hàng dọc đi về trường, nhanh!

Phù, may quá đi mất. Cả ba đứa sợ
xanh mắt mèo, líu ríu theo nhau đi về. Ngày hôm sau, cả lớp tôi náo loạn cả
lên. Duy Liên – cô bạn hôm qua bị bắt cùng với Hạ Yên ở phòng bảo vệ – “nổ” với
các bạn:

– Khu nhà “VIP” bên đấy to cực,
gấp mười mấy lần trường mình. Riêng cái sân cũng lát toàn bằng đá màu, còn vẽ
thêm tranh của toàn họa sĩ nổi tiếng. Học sinh thì xinh cực kì, con gái thì dễ
thương, con trai thì… chu choa… đẹp trai lắm. Bọn mình đã gặp mấy người, còn
đẹp hơn cả mấy anh trên TV.

– Có đẹp hơn anh Lee Min Ho không?
– Bọn con gái lao xao.

– Hơn thì chưa chắc, nhưng suýt
soát với ngang ngửa thì… nhiều. Xì tai lại cực ổn nữa, đồng phục đã đẹp sẵn rồi
mà. Bạn nào đến đó đảm bảo nhìn không chớp mắt

– Vẫn ao ước tới đó cơ à? Hôm nay
lại đến đó cùng tớ nhé! – Tôi đập đập lưng, trêu cô bạn.

– Ấy không không… – Duy Liên xua
tay. – Đường đến đó đáng sợ lắm, phải đi qua nhà kho toàn gián với chuột, mình
không dám đến nữa đâu. Mơ ước vẫn chỉ là mơ ước, nhỉ?

Cả lũ con gái lại ngồi chống tay
lên cằm mơ mộng. Phải rồi, tôi cũng có “mơ ước” của riêng tôi mà…

Giờ ra chơi ngày hôm đó, nhà
trường thông báo cho chúng tôi về cuộc thi sắp tới của trường: “Nữ hoàng Sakura”,
nhằm tìm kiếm các nữ sinh xinh đẹp và tài năng tại Sakura. Phần thưởng thì
nhiều lắm: tiền này, cúp kỉ niệm này, nhưng giải thưởng “lung linh” nhất khiến
bọn con gái đứa nào đứa nấy há hốc mồm rồi ao ước chính là… sẽ được đặc cách
vào học tại khi nhà dành cho “con nhà giàu” mà không phải đóng thêm tiền học.
Trời đất, vậy thì đứa con gái nào mà chẳng muốn đăng kí tham gia cơ chứ! Vòng
thi đầu tiên sẽ là phần thi năng khiếu, phỏng vấn, hùng biện. Hẳn là sẽ “cam go”
lắm đây! Hết giờ, tôi uể oải xách cặp xuống sân trường. Nhóm bạn vẫn không ngớt
bàn tán về khu nhà VIP cuộc thi nữ hoàng trường vừa được công bố. Khoác tay vào
áo tôi, Hạ Yên dò hỏi:

– Hải Thanh nghĩ gì về cuộc thi
này, mình thích nó quá!

– Mình không biết, tôi ấp úng,
mình phải về hỏi mẹ đã.

Khi tôi về, chỉ có mẹ ở bếp, tôi “thông
báo” luôn:

– Trường con tổ chức cuộc thi “Nữ
hoàng Sakura” mẹ ạ. Bạn nữ nào đạt giải sẽ được thưởng tiền và đặc biệt còn
được chuyển sang học tại khu VIP mà con kể cho mẹ đấy.

– Thế con có định tham gia không?

– Dĩ nhiên là có rồi! – Tôi hớn
hở. – Con sẽ trình diễn năng khiếu… đánh đàn bằng cốc của con!

Mẹ tôi cười phá lên:

– Thế thì không trúng được đâu
con gái yêu, trường con nhiều bạn xinh và giỏi vậy, lại giàu nữa, sao “đàn cốc”
của con qua được?

Tôi ỉu xìu:

– Nếu may mắn thì vẫn được mà…

– Mẹ không cấm con tham gia thi,
miễn là đừng lơ là việc học. À, trong thời gian tới bố mẹ phải đi công tác, con
ở nhà một mình phải biết tự lo việc học và chăm sóc bản thân nhé.

***

Mặt trăng tỏa ánh sáng khắp nơi. Đêm
đã khuya rồi. Lặng nhìn thứ ánh vàng trải khắp các con đường, góc phố, bất
chợt, điện thoại của tôi rung bần bật – tin nhắn của hắn:

– Ê lợn, giờ này còn chưa ngủ à?

– Sao mi biết ta chưa ngủ? Mà
không được gọi ta là lợn!

– Điều gì của mi ta chẳng biết. –
Hắn ta viết icon cười sặc sụa.

– Thế đố mi biết ta đang ở đâu? –
Tôi hơi tò mò.

– Dễ thôi, đang ngắm trăng cạnh
cửa sổ chứ gì, he he.

– Hả, sao mi biết? – Tôi chột dạ
nhìn quanh, đường vắng tanh.

– Đã bảo là cái gì ta cũng biết
mà.

Im lặng. Lại một tin nhắn nữa:

– Mi thích tham gia cuộc thi nữ
hoàng gì đó không?

– Không biết, mà khó đạt giải lắm.

– Thế mi có thi không?

– Chắc là không, ta không muốn
tốn thời gian vào những thứ vô ích.

– Vô ích gì chứ, cứ thi đi, ta sẽ
cho mi đạt giải.

– Mi nói thật hay nói đùa thế?

– Thật chứ đùa gì, cứ tin ta, nộp
hồ sơ đi nhé.

Tôi bắt đầu hoang mang:

– Thực ra mi là ai vậy?

– Là bạn của mi.

– Trước khi xảy ra vụ lũ mèo, ta
và mi đâu có quen nhau đâu. Nói thật là ta vẫn chưa biết tí gì về mi ngoài
chuyện với mấy con mèo.

– Không biết thì sau này sẽ biết.
Cứ nộp hồ sơ đi đã nhé, tự tin lên! – Hắn nhắn cái tin cuối rồi im bặt. Tôi thở
dài.

Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế
nào, à, thực ra là do… hắn xui, mà hôm sau tôi đi nộp hồ sơ thật. Thấy các bạn
gái khác đi nộp hồ sơ, bạn nào cũng xinh xắn, đáng yêu, tôi thấy hơi sợ. Có
bóng Hạ Yên đang tiến tới thì phải. Trời ạ, đừng để cho bạn ấy nhìn thấy tôi ở
đây, tôi ngượng chết mất. Hạ Yên đã kịp nhìn thấy tôi, cô bạn reo lên:

– A, Hải Thanh cũng nộp hồ sơ hả?

– À… ừ, mình cũng thử sức xem sao
thôi.

– Thế năng khiếu của bạn là gì?

– Năng khiếu của mình là… đánh
đàn cốc.

– Trời đất, năng khiếu gì nghe
tên buồn cười quá vậy?

– Là… đổ nước vào cốc, rồi gõ gõ
để tạo nên các âm khác nhau í mà. Cái đó dễ lắm, hình như ai cũng làm được. –
Tôi cười trừ.

– Nhưng thế thì đâu gọi là năng
khiếu…?

– Nhưng ngoài cái đó ra, mình
không biết cái gì khác nữa. – Bỗng dưng tôi thấy mình như một đứa ngớ ngẩn vậy.

– Mình thì chọn múa Ấn Độ. Những
đứa khác có nhiều tài năng lắm: múa, nhảy hip hot, hát, khiêu vũ… Cả trường
mình đang “sốt xình xịch” vì cuộc thi này mà.

Một cô bạn đi ngang qua, gương
mặt hớn hở, trên tay là… một bộ đồ màu đỏ diêm dúa. Hình như là trang phục múa
Ấn Độ. Hạ Yên ngẩn người ra nhìn theo rồi mặt buồn rười rượi. Tôi an ủi:

– Không sao đâu mà, bạn múa đẹp
hơn người ta là được.

– Không, mình cũng mới tập để đi
thi thôi, làm sao dám đi cạnh tranh, hic hic.

– Hay bạn tập đánh đàn cốc với
mình đi?

– Không, mình sẽ tập thứ khác.
Mình không chịu thua dễ như vậy đâu! – Hạ Yên nắm chặt tay quyết tâm. Tôi nhìn
sự tự tin của cô bạn, bất giác nhớ đến lời của mẹ tôi. Chắc mẹ tôi nói đúng,
tôi chẳng có cơ hội đâu… Đêm đó, tôi vẫn mơ, những giấc mơ chìm trong ánh sáng
chói lòa của đèn pha lê trong đại sảnh của trường. Và một chàng hoàng tử chưa
một lần biết mặt… Giấc mơ quá đẹp, để đến khi tỉnh dậy, trong lòng tôi lại trào
lên cảm giác trống vắng và tủi thân làm sao.

***

Việc học ở trường mới đã ổn định,
tôi muốn đi tìm việc làm thêm. Học phí ở trường Sakura rất đắt, dù nhà tôi cũng
không phải là nghèo khó, nhưng bố mẹ cũng khá vất vả khi xoay sở học phí đóng
hết cho cả ba năm học. Vì thế tôi muốn tự kiếm tiền tiêu vặt, không phải xin bố
mẹ nữa. Tôi đã đến xin việc ở một vài nơi nhưng bị từ chối, lần này tôi đi xin
việc ở một quán cà phê có tên: Quán Mây Kem. Quán này khá đặc biệt, từ cung
cách trang trí đến người phục vụ. Bốn bên là bốn những bức tường được trang trí
bằng nét vẽ bay bổng, ở giữa phòng là một chiếc piano to và sáng loáng để người
vào quán tự do thể hiện khả năng âm nhạc. Trong tiếng nhạc du dương, những người
phục vụ ăn mặc như những cô búp bê xinh đẹp. Ngoài đồ ăn, ở đây đa dạng nhất là
kem. Kem không bó buộc theo những vị cố định như ở ngoài mà được trộn lẫn mùi
vị, tạo nên những loại mới, riêng biệt. Cốc đựng kem là chiếc cốc to như đựng
sinh tố, bên trên được trang trí khi thì chiếc ô, khi thì cam, chanh hoặc trái
siro vắt vẻo. Kem thường được ăn chung với hoa quả và siro, socola, nho và dừa
khô. Do vậy, dù giá khá đắt nhưng quán lúc nào cũng đông khách.

Khi tôi bước vào, khoảng gần chục
người khách đang ngồi rải rác trong quán. Có lẽ đang giờ nghỉ trưa nên quán khá
vắng. Trông thấy tôi, một vị khách đang ngồi ghế kêu lên:

– Hải Thanh!

Hạ Yên cùng vài người bạn nữa
ngồi quanh chiếc bàn ở sát góc. Hạ Yên vẫy tay tíu tít, ra dấu để tôi lại gần.

– Bạn làm gì ở đây vậy?

– Mình đi xin việc.

– Xin việc gì, làm bồi bàn ở đây
hả? Làm bồi bàn thì phải biết Tiếng Anh, Hải Thanh có giỏi Tiếng Anh không?

– Mình không giỏi lắm, nhưng sẽ
cố. Mình đang rất cần tiền.

– Có việc gì quan trọng lắm à?

– Không, bố mẹ mình đi công tác,
chi phí sinh hoạt ngày càng đắt đỏ, tiền bố mẹ gửi về không đủ, nên mình mới…

– Hiểu rồi, mình sẽ xin giùm bạn.
Chủ quán ở đây là chị mình mà. – Hạ Yên gật gù rồi nhanh nhẹn lách ra sau quầy,
lát sau kéo theo một chị, dáng vóc mảnh dẻ, xinh đẹp. Chị chủ quán nhìn tôi một
lượt rồi hỏi:

– Em là bạn của Hạ Yên à?

– Vâng.

– Em muốn làm ở bộ phận gì? Nếu
muốn pha chế thì phải có kinh nghiệm pha chế cocktail hoặc làm kem? Em đã từng
học hay làm ở đâu chưa?

– Em chưa ạ. – Tôi lí nhí.

– Vậy thì làm bồi bàn, yêu cầu
chỉ là giao tiếp Tiếng Anh thôi?

– Tiếng Anh của em cũng không khá
lắm chị ạ.

– Vậy thì không được, muốn làm
bồi bàn ở đây, em phải đáp ứng những yêu cầu đó.

Hạ Yên chen vào:

– Chị à, Hải Thanh là bạn em, bạn
ấy đang rất cần tiền.

– Nhưng nếu bạn em muốn làm pha
chế hay bồi bàn thì chị không giúp được… Nhưng chỗ chị cũng thiếu một nhân viên
lau dọn, hay em làm thử công việc đó nhé?

***

Tôi đạt danh hiệu “Nữ hoàng Sakura”,
sánh vai cùng hoàng tử.

Váy trắng toát tung bay theo điệu
múa, trông tôi đẹp như mơ vậy…

Và ở kia, hoàng tử đang đợi,
chàng đứng một mình trong sân trường của “khu nhà VIP”, cười dịu dàng. Tim tôi
đập rộn lên, một cái gì đó chưa từng có cứ dâng lên mãi, vừa vui sướng vừa xúc
động. Tôi cứ đi về phía nơi chàng đứng.

Ánh sáng mờ dần, bóng hoàng tử
cũng nhạt dần theo. Tôi giật thót, chạy nhanh đến chỗ chàng, vừa chạy  vừa gọi: “Hoàng
tử, chàng ở đâu?”

Màn đêm bỗng buông xuống, bóng
tối trùm lên, hệt như ở căn nhà kho dột nát vậy. Tôi vừa đi vừa gọi to, trong
lòng dâng lên nỗi sợ hãi khó tả. Ánh đèn cuối cùng phụt tắt, tôi đi trong đêm,
đối mặt với những nỗi sợ mơ hồ. Bỗng, một chùm sáng lóe lên. Ánh sáng lan dần
ra, tỏa rộng đến nơi tôi đứng. Tôi lóa mắt. Và trong phút lóa mắt ấy, một bàn
tay cầm lấy tay tôi, giật mạnh:

– Con gà, đi theo ta!

Tôi hét ầm lên, giật mình tỉnh
dậy. Hu hu, đáng ghét, hắn đã phá tan tành giấc mơ đẹp của tôi rồi!

 

Giấc mơ có thật – Kì 3: Giấc mơ của Hải Thanh

Chiều hôm đó, tôi ở lại trường
muộn hơn. Vươn cao cánh tay mỏi mệt, tôi bước ra ngoài. Cả trường đã về gần
hết. Vác cặp uể oải bước ra sân, tôi vừa đi vừa nhìn ngó.

– Hù! – Giọng nói quen thuộc phát
ra từ phía sau. Là tên đáng ghét hôm qua dám “phá đám” giấc mơ đẹp của tôi.

– Đi chơi không?

– Đi chơi con khỉ, đang mệt!

– Đi ăn không?

– Đi ăn cũng được, đang đói,
nhưng ăn ở đâu?

– Ăn ở đâu lát khắc biết, cứ đi
đã. Hôm nay ta mời. Đi taxi nhé.

– Ơ ơ…

– Mi không tin ta à? Ta không dẫn
mi tới… chỗ chết đâu mà lo! – Hắn nhăn răng cười.

Taxi đi được một đoạn, hắn quay
sang, xoay vai tôi, rút một chiếc khăn trắng lên… bịt mắt tôi. “Á, làm gì thế? –
Tôi hoảng hốt. Hắn cười: “Đã bảo ta không làm gì mi đâu mà sợ. Sắp đến nơi rồi,
ta muốn giữ bí mật chỗ này thôi.” Hắn dẫn tôi xuống xe, đẩy tôi sang phải, sang
trái rồi lại sang phải. Có tiếng người lao xao. Có vẻ chỗ này đang khá đông.
Hắn lại đẩy tôi đi tiếp. Mùi thức ăn thơm phức. Hắn tháo khăn ra. Trời đất, tôi
đang ở trong một căn phòng cực rộng, đồ đạc rất sang trọng. Tôi nhìn quanh. Chỗ
này phải đẹp gấp mấy lần “khu VIP” ở trường tôi. Toàn những đồ đạc có mơ tôi
cũng không dám sờ đến, các món ăn bày trên bàn thì tôi còn chẳng bao giờ mơ
được chạm vào. Sửng sốt pha tò mò, tôi hỏi hắn:

– Đây là đâu? Nhà mi à?

– Mi không cần hỏi, ờ, cứ nghĩ
đây là nhà ta đi.

– Thế có nghĩa đây không phải nhà
mi à?

– Đồ lắm chuyện! Đây là nhà ta,
được chưa? Thế có ăn không thì bảo?

Tôi nhìn rất nhiều món ăn được
bày biện trên chiếc bàn dài. Chà, trông ngon quá đi mất, tôi nuốt nước bọt.

– Sao, đói lắm rồi hả? Ăn đi.

Tôi ngần ngừ. Không biết liệu
trong thức ăn… có độc không nhỉ? Thấy tôi còn chần chừ, hắn ngồi luôn vào bàn, lấy
một chiếc đùi gà rán thơm phức lên ăn ngấu nghiến. Thế là tôi cũng không sợ gì
nữa, cơn đói lại đang đến, tôi ngồi ăn cùng với hắn. Hắn bảo tôi đừng để ý gì
nhiều về ngôi nhà và những người xung quanh, cứ ăn cho no đi. Bữa ăn khá vui
vẻ, trừ những lúc hắn gọi tôi là… gà và lợn, hic. Ăn xong, hắn lại… bịt mắt tôi
và đưa tôi về. Càng ngày, tôi càng thấy tò mò về con người này đến chết đi
được.

***

Bố mẹ tôi về nhà, dẫn theo… một
cậu nhóc, tầm mười hai, mười ba tuổi. Bố tôi giới thiệu đó là con trai người
bạn thân của bố, hai cô chú đi công tác Hàn Quốc một thời gian, gửi cậu con
trai quý tử cho bố mẹ tôi chăm sóc hộ. Nó tên là Hoàng, trông mặt rõ là bướng
bỉnh và khệnh khạng.

– Chào em.

– Phải gọi là thiếu gia. Hoàng
thiếu gia.

– Trời đất, gì nữa đây? Bé tí mà
đòi lên mặt với chị à?

– Chứ còn gì? Bố mẹ em là sếp của
bố mẹ chị đấy, sếp to là đằng khác.

– Sếp gì thì cũng là bạn thân của
bố chị, chị có quyền phạt em nếu em không nghe lời.

Thằng nhóc quái quỷ còn định…
chiếm phòng của tôi, vì nó bảo phòng tôi có cửa sổ nhìn ra được khoảng không
gian đẹp. Tôi phải bù lu bù loa lên đòi phòng, nó mới chịu chuyển sang phòng
khác. Trước khi nó về phòng, tôi dọa: “Nhóc mà bén mảng đến đây là chị cho ăn
đòn, không phân biệt chức vụ của bố em hay bố chị.” Mẹ tôi an ủi và bảo tôi cố
chịu đựng, bởi nó là con trai ông bạn thân và cũng là sếp của bố tôi, chịu khó
cho nó ở tầm một tháng, sau này công việc của bố tôi sẽ thuận lợi hơn. Tôi thở
dài. Ăn cơm tối xong, tôi bỏ lên phòng. Đang ngồi cạnh cửa sổ, điện thoại tôi
rung lên:

– Đang làm gì thế?

– Đang buồn đây.

– Sao lại buồn? Hôm nay nhà mi có
thành viên mới đúng không?

– Trời ạ, sao cái gì về ta mi
cũng biết? Mi theo dõi ta đấy à?

– Cái gì ta chẳng biết. Thằng
nhóc tai quái lắm à, có cần ta giúp gì không?

– Mi thì giúp gì được chứ? Chắc
ta phải chịu đựng nó hết tháng này mất thôi.

– 
Thôi, cố lên nha. Ta đi ngủ đây. – Hắn nhắn lại và rồi biến mất như
những lần nhắn tin khác.

***

Cuộc đua tăng tốc cho “Nữ hoàng
sakura” đã đến, ngoài giờ lên lớp, các bạn nữ đổ xô đi học múa, học hát, học
nhảy. Chỉ mình tôi hôm nào học xong là về nhà, đến giờ làm lại đến tiệm Mây
Kem lau dọn. Bù lại, tiền làm thêm kiếm được cũng đủ để tôi chi tiêu. Cái cảm giác tự mình kiếm được tiền thật là lạ, vừa vui vừa tự hào. Hôm qua tôi còn tự đi mua thức ăn cho lũ mèo nữa cơ. Tôi mỉm cười. Cầm cặp để lên bàn, Hạ Yên hỏi:

– Hải Thanh, bạn định bỏ thi thật
đó à? Bọn mình đứa nào cũng chuẩn bị tiết mục cả rồi.

– Chắc mình bỏ thi thôi, mà mình
cũng phải học nữa, bài vở trên lớp nhiều mà.

– Bọn mình cũng học nhưng có đứa
nào bỏ thi như bạn đâu. Hôm nay đi với mình đi, đi tập múa.

– Mình có việc rồi. – Tôi nhăn
mặt, hôm nay tôi phải ra chỗ lũ mèo. Tôi vừa cười
trừ với Hạ Yên, vừa mở điện thoại nhắn tin, không biết tên đáng ghét kia hôm
nay đến đó không nữa.

– Có đến chỗ lũ mèo không? – Tôi
ấn nút send message.

– Đến đi, đang ở đó rồi nè. Hắn
tỉnh bơ nhắn lại, chà, tên này chăm lo cho động vật ghê.

Khi tôi đến, tên đáng ghét đang
ngồi vuốt ve hai con mèo. Thấy hộp sữa và gói thức ăn mèo hắn mang đến, tôi
trêu:

– Đảm đang nha, he he.

– Đảm đang con khỉ. – Hắn nhăn
mặt. – Không vào giúp một tay à?

– Giúp thì giúp. – Tôi tỉnh bơ. –
Thoáng thấy cái áo của hắn đen thùi lùi toàn đất cát, tôi tò mò: Nè, sao lần
nào qua đây mi cũng như quần nhau với ai vậy, áo toàn đất.

– Kệ ta. Bộ mi nghĩ đến đây dễ
lắm à?

– Không dễ nhưng cũng không khó,
từ nhà mi đến đây đâu có xa. Lúc trước mi chẳng đưa ta đến còn gì?

– Đấy là mi không biết, mà thôi,
đừng hỏi nữa, cho mèo ăn đi.

Hắn nói, tay lại gãi gãi cổ cho
con mèo. Hắn kể, con mèo này hắn thấy ngoài đường, trông nó bị bỏ rơi tội
nghiệp nên hắn đã tìm chỗ cho nó ở. Hắn còn cặm cụi ngồi làm một chiếc nhà nhỏ
cho nó. Ở trường, hắn cũng ít bạn, thành ra niềm vui khi đến trường của hắn có
mỗi… con mèo mà thôi. Tôi chợt nghĩ, tôi cũng vậy. Tính tôi khác với tính mấy
đứa con gái trong lớp, sở thích cũng khác, chơi thì vẫn chơi nhưng nói chuyện
có vẻ không hợp. Tôi cũng chỉ có mỗi con mèo làm bạn. À, cả… hắn nữa nhỉ. Hắn
có được tính là bạn của tôi không?… Lắc lắc đầu để đuổi những suy nghĩ linh
tinh, tôi hỏi:

– Trông mi thế này mà cũng có
tình yêu với động vật à?

– Thì ta cũng giống mi thôi. Con
gái gì mà ghê gớm, bạo dạn, khác hẳn tính mấy đứa con gái ta từng biết. Nhưng
mi cũng không nỡ vứt con mèo của mi đi còn gì.

Tôi ngó hắn chăm chú:

– Mi còn rất cẩn thận, chu đáo
nữa, nhìn cách mi chăm sóc lũ mèo là ta biết. Không giống công tử con nhà giàu.

Hắn ta đỏ mặt:

– Đừng nhìn ta như thế. Nghĩ thế
nào tùy mi, ta không biết đâu.

***

Những buổi tập ngày càng trở nên
quyết liệt. Giờ đây, gần như chuông reo báo tan học một cái là bọn con gái lớp
tôi (và cả những lớp khác) cuống cuồng đi về để còn tập luyện. Tôi lững thững
khoác ba lô đi ra cổng trường. Bỗng, một chàng trai cao ráo đứng chặn đường đi
của tôi. Tôi ngẩng lên nhìn cậu ta. Khuôn mặt điển trai, khiến cho mấy cô nàng
đứng ở cổng trường bắt đầu xuýt xoa. Không hiểu sao tôi thấy khuôn mặt này rất
quen.

– Bạn là Hải Thanh?

– Ừm…

– Có phải bạn tham gia cuộc thi “Nữ
hoàng Sakura”?

– Ừm…

– Vậy bạn đi với mình một chút
nhé. Mình tên là Tử Quân. Bạn có thể nhắn tin về xin phép bố mẹ là đi với bạn.
Chỉ một chút thôi.

Lời nói và phong thái của cậu bạn
này có vẻ đáng tin cậy. Tôi làm theo, cậu ấy đi trước, đến chỗ chiếc ô tô màu
đen đang đỗ. Cậu ấy mở cửa xe, chìa tay mời tôi vào. Ngồi trên xe, tôi cố hỏi:

– Quân đưa mình đi đâu vậy?

– Mình chưa thể nói với bạn ngay
được. À, bạn định trình diễn tài năng gì trong cuộc thi “Nữ hoàng Sakura”?

– Đánh đàn cốc. – Sợ Quân lại
không hiểu giống như mấy cô bạn, tôi giải thích luôn. – Nghĩa là đổ nước vào
cốc rồi đánh lên cho có âm thanh ấy.

– Mình hiểu đánh đàn cốc có nghĩa
là gì mà. – Quân cười.

– Nhưng mình nghĩ sẽ không có cơ
hội đạt giải, nên cũng không muốn thi nữa.

– Ồ, sao lại thế được. Bạn phải
đi thi chứ. Chắc chắn Hải Thanh phải đi thi “Nữ hoàng Sakura”.(Còn tiếp)

You may also like...