Mother of tổ lái (Chap 1-2)

:rofl: phần 1
sáng ra cười như điên

Công an, bộ đội dừng tìm kiếm sinh viên mất tích tại Phan Si Păng

—merikakunn–
Ngọc Anh đang di chuyển tới trạm kế tiếp, đột nhiên bị cuốn vào vùng xoáy không gian kỳ lạ. Cậu ta rơi vào trong cái lỗ đen kỳ bí ấy. Vùng không gian ấy chẳng mấy chốc đã biến mất.

Cậu ta rơi xuống chỗ cũ, đoạn tỉnh lại. Thấy xung quanh có điều gì khác thường, là một vùng rừng rậm. Vẫn ngọn núi ấy, vẫn tảng đá đằng kia. Nhưng tất cả như hoang sơ hơn rất nhiều.

Cậu ta đi một mạch, không ngừng tìm kiếm, nhưng không có dấu hiệu của con người.

Sau nửa ngày mệt mỏi, cậu ta đã ngất đi.

Đến khi tỉnh lại, cậu ta thấy mình đang ở trong một gian trại, xung quanh toàn là nam nhân, người mặc trường giáp, giáo gươm lỉnh kỉnh bên người.

– Kẻ này đã tỉnh lại rồi.

– Trông hắn ăn mặc thật kỳ quái.

– Quái đản.

Xung quanh cậu xuất hiện nhiều lời bàn tán của đám người lạ kia.

– Liệu hắn có phải là gian tế trà trộn vào quân ta ? – Một người nói.

Lúc này một người ngồi trên ghế, râu ria bờm xờm, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc, y nhăn mặt liếc mắt vài lần, khẽ cất lời, giọng nói uy phong làm cho đám người kia đều khép nép lại:

– Có khả năng là thế, nhưng bất quá hắn không mang vũ khí, lại ăn mặc thật kỳ lạ. Chẳng có tên gian tế nào lại lạ lùng như hắn.

Ngọc Anh lúc này nửa tỉnh nửa mê, khom người ngồi dậy ngơ ngắc nhìn mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra. Đôi môi tím tái, mặt tái nhợt…Đoạn cậu lại ngất đi.

Ngoài kia tiếng trống võ trường vang vọng, tiếng hò reo của đại quân.

Một vị minh quân ngồi trên hoàng ngự, tay cầm trường kiếm lấp lánh ánh vàng, thân vận trường bào, nhìn về khói tỏa phía xa xa, nơi hàng chục vạn đai quân Phương Bắc đóng quân. Khẽ thở dài.

Ải Chi Lăng, tháng 3 năm 1427. Vị trung niên họ Lê, lãnh đạo tam quân, tài đức vẹn toàn, lại may mắn gặp được quý nhân không rõ lai lịch phò trợ.
Tiền đồ Đại Việt, sáng lạn từ đây, sử ghi chưa rõ…

—helix_ver8—
Ngọc Anh tiến lại nói với đức vua rằng: Thôi ông Lợi ạ… Cố là gì để đến cuối cùng giang san cũng rơi vào tay thằng Mạc Đăng Dung…
… Lê Lợi cho Ngọc Anh biết thế nào là thuận thiên kiếm, lại sai Lê Sát đem cho voi dầy ngựa xé…
…Một trăm năm sau…15 tháng sáu năm 1527… Mạc Đăng Dung từ Cổ Trai vào kinh, bắt vị vua cuối của nhà hậu lê là Lê Cung Hoàng nhường ngôi. Nhân dân trong kinh đón Đăng Dung vào kinh. Triều thần lúc đó hầu hết đã là người của Đăng Dung hoặc theo Đăng Dung, tự khởi thảo chiếu nhường ngôi cho vua.
Mạc Đăng Dung xưng hoàng đế, tức là Mạc Thái Tổ, lập ra nhà Mạc, lấy niên hiệu là Minh Đức…không ai biết rằng có người đã nói cho Lê Lợi biết trước thiên cơ… Đáng tiếc thay…

–Sanji.Black.Leg–
ra lại sử cũ thì chợt hay có 1 đoạn lịch sử bị che mờ, trong khoảng thời gian chờ xử trộm 1 kẻ lính lác vốn giữ chức coi tàu ngựa được điều tới quản giám Ngọc Anh
Nhìn kĩ dung nhan lại thấy có điều thân thuộc, nốt rồi dưới cánh mũi phải vốn di truyền trong dòng tộc cũng có trên mặt ngọc anh, dung nhan đến 8 9 phần là giống, thật ảo diệu vô cùng
Ngọc Anh thấy vậy chợt đứng hình giây lát, tức thì nảy sinh suy nghĩ lẽ nào đây là vị tổ tiên của mình ? Bèn uốn 3 tấc lưỡi hết lời van xin, lại kẻ giám ngục cũng bất ngờ k kém, coi lại hình dạng, đặc điểm thì 7 phần giống nam nhân trong dòng họ, thêm nữa câu truyện lưu lạc kì quái của Ngọc Anh cũng khiến hắn ta dao động
Sau 1 hồi hàn huyên thì cả 2 đã 7 8 phần tự nhận thân thích, ngặt nỗi tổ tiên Ngọc Anh vốn thân phận thấp hèn, nào dám phóng thích tử tù?
Y ngồi suy ngẫm 1 hồi chợt nhớ ra trong nhà giam có 1 tên tù phạm vốn bị khảo hình đến câm điếc. độ tuổi và hình dáng lại na ná Ngọc Anh, liền nảy sinh 1 kế hoạch ….

–helix_ver8–
.. tối trước hôm nhận lệnh sử chết Ngọc Anh, quân doanh cháy lớn… phần lớn binh sĩ thoát được, chỉ có Ngọc Anh là không thấy tông tích… Lê Sát cho rằng Ngọc Anh đã chôn xác trong biển lửa… nên cũng không nói lại với vua…
… lúc này chiến sự liên miên, một việc như vậy được coi là nhỏ nhoi và dần chím vào quên lãng…
… một thời gian sau, ở một căn lều nhỏ chốn thôn dã xa xôi của vùng biên ải phái bắc có hai bóng người một già một trẻ ngồi bên một mâm rượu nhạt… bốn mắt nhìn nhau…
– Ta có thể cứu cháu bây giờ… nhưng cháu phải thay tên đổi họ đi mới có thể sống tiếp những ngày sau… chẳng hay ý cháu ra sao…. – người đàn ông trung niên lên tiếng phá tan sự yên lặng…
– …Cháu sẽ đổi sang họ Mạc… – chàng trai trẻ nghĩ ngợi một lúc lâu rồi mới dám trả lời…

—Sanji.Black.Leg–
gắp miếng dồi chó hãy còn tỏa làn hơi nóng, lão niên chợt trầm ngâm nhìn vào hư không, chuyện ngày trước như cuốn phim chầm chậm chiếu qua vỏ não, Hắn đã làm 1 việc mà cả nửa đời trước đến trong mơ cũng chưa từng dám nghĩ tới đó là phóng hỏa thả tù, tội này phát giác có dễ bị tru di tam tộc như chơi, nhẹ thì cũng lăng trì xử trảm, ngũ mã phanh thây
Vậy mà vì 1 ng k quen biết hắn ta đã ra tay phản lại chủ nhân của mình, cứu kẻ hậu duệ từ trăm năm sau lạc về ra khỏi cửa tử
Bỏ miếng dồi chó vào mồm, kèm thêm mấy lá mơ hái trộm của thổ dân dưới núi, lão chậm rãi nói : Cháu vốn kẻ hậu sinh, lại có cơ duyên lưu lạc về thời này, ắt hẳn đã sớm biết trước tương lai tiền định. Có câu kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. sao k tranh thủ nước đẩy thuyền trôi mà làm 1 kẻ giàu sang phú quý, đưa gia tộc ta thoát khỏi số kiếp bần nông bao đời?
Ngọc Anh bấy giờ cũng sực tỉnh, lại nghĩ lịch sử mình thuộc nằm lòng, địa lý cũng vốn tinh thông bao năm đèn sách. các mạc khoáng sản cũng rõ như trong bàn tay, tức thì lòng tham nổi lên, liền tay tiếp rượu, tay châm thêm củi kính cẩn mà thưa rằng …

–helix_ver8–
– Ý của bác cháu đây đã tỏ… nhưng theo cháu được biết thì Lê Lợi là bậc hiền quần… khí số nhà Lê hiện còn đầy lắm…
– … Đầy đến nhường nao… – người đàn ông trung niên sốt sắng tiếp lời
– … tựa chén rượu này… – Ngọc Anh nói rồi đưa chén rượu đầy trên tay chàng lên trước mặt – … chi bằng cứ đợi…
– …Đợi bao lâu ?- người đàn ông trung niên sốt sắng
– … Trăm năm nữa… – Ngọc Anh trả lời rồi nốc cạn chén rượu trên tay
– … Lâu quá… ta thì không nói, nhưng đến cháu có lẽ cũng không sống nổi tới ngày ấy…
…người đàn ông trung niên nói vậy, thở dài rồi ôm mặt ra chiều chán nản… Ngọc anh nhìn ông rồi nhoẻn miệng cười, đưa tay vỗ vai người ân nhân đáng kính…
– …phàm làm việc đại sự thì không thể sốt sắng bác ạ…

—Sanji.Black.Leg–
lão niên khẽ thở dài, tay run run nâng chén rượu rồi ngửa cổ nốc 1 hơi đoạn chậm rãi nói :
Ta cũng hiểu chuyện đại sự ở đời vốn k thể nóng vội, nhưng cháu cũng nên nghĩ gia tộc mình trăm năm qua phàm là đàn ông sinh ra đều là cu li tá điền, dẫu có bỏ công ăn học cũng chỉ đến thầy đồ làng
còn thì mạt kiếp đều sau đít con trâu cầy sâu cuốc bẫm mà vẫn nghèo khổ cùng đinh chả dám ngước mặt nhìn ai…
Ngọc Anh đứng phát dậy, nhìn về phía xa bàn tay nắm chặt, cất lời :
Ông chớ có lo, dù là mạch vàng trong núi, kho tàng cổ mộ cháu đây đều rõ như lòng bàn tay, không sớm thì muộn cũng sẽ thâu tóm bằng hết. Chuyện trở lại tương lai cháu đã sớm buông xuôi. giờ nhất quyết ở lại phải có danh gì với núi sông. Nếu là cự phú cũng phải sánh ngang Hòa thân bên nước tàu mới đặng

—helix_ver8 —
… Hòa Thân là ai ?
…người đàn ông đứng tuổi nghe Ngoc Anh nói mà bằng hoàng dừng đũa, thái độ của ông làm cho chàng trai trẻ như người bừng tỉnh cơn mê… chàng chợt nhận ra là mình đã nói hớ vì Hòa Thân là nhân vật tham quan sống ở thời Thanh, đời vua Càn Long… nghĩa là phải ba trăm năm nữa mới xuất hiện…
– bác đừng nghĩ nhiều… – Ngọc Anh nói rồi rót đầy vào hai chén rượu trước mắt – …thiên cơ bất khả lô…
-… Liệu đến bao giờ họ Phạm nhà ta mới có thể nổi danh ? – người đàn ông trung niên nhìn vào mặt Ngọc Anh rồi hỏi
-… chẳng bao giờ…
Ngọc Anh ái ngại lắc đầu… chàng nghĩ họ Phạm của chàng chẳng mấy người nổi danh trong giai đoạn từ này về sau… họa chăng chỉ có chàng Phạm Công trong vở cải lương “Phạm Công – Cúc Hoa” mà chàng đã từng xem… nghe Ngọc anh nói vậy, người trung niên tỏ vẻ chán nản ra mắt… ông đưa mắt nhìn về phái xa…
-… họ Phạm nhà ta chỉ đến vậy thôi sao…
– Phạm thì vậy, nhưng Mạc thì khác… Vậy nên cháu mới nói chúng ta phải đổi sang họ Mạc…
-… Đổi họ thì có ích chi ?
…người đàn ông trung niên tiếp lời… tâm hồn nhậy cảm của Ngọc Anh cảm thấy sự chán trường đang lớn dần lên trong lòng người đàn ông lớn tuổi…
– Bác có tin cháu không? – chàng trai trẻ cất giọng hỏi
– thì ta còn biết làm gì hơn vào lúc này – người đàn ông lớn tuổi trả lời
– Vậy thì từ giờ cháu là Mạc Hịch… là con trai của bác – Mạc Bình…
Ngọc Anh nói vậy rồi đi tới quỳ xuống trước mặt người đàn ông lớn tuổi rồi giơ cao chén rượu
– …Cha hãy nhận của con trai Mạc Hịch một ly
người đàn ông trung niên run tay nhận lấy chén rượu… đôi dòng lệ tràn trề trên gương mặt ông tư lúc nào không biết…
– Ta… là Mạc Bình… – giọng nói của ông cất lên trong tiếng nấc
– Khuya rồi cha… – chàng trai trẻ ôm người đàn ông lớn tuổi vào lòng – …nghỉ sớm thôi, mai ta cùng về xuôi…

CHAP 2 : mother of tổ lái =))

—soulkillerza—
^
Sáng hôm sau, khi gà chưa mở mắt, vắt chưa hút máu trym, hai người vội vã gói gém đồ đạc xuống núi. Mọi sự xong xuôi, lúc hai người bắt đầu khởi hành cũng là lúc tiếng gà rừng đầu tiên vang lên.
Bỗng Mạc Bình biến sắc:
– Sao tiếng gà gáy hôm nay có vẻ là lạ? điềm báo gì đây chăng?
Mạc Hịch phấn khởi trấn an:
– Gà dân tộc tiếng gáy phải khác tiếng gà dưới xuôi chứ cha! Hoặc cũng có thể đó là điềm lành của ông trời ban cho ta đấy cha ạ , người làm việc lớn không nên e sợ mấy chuyện nhỏ nhặt này, cứ xem lấy nó làm vui thôi
Mạc Hịch nắm rõ lịch sử, nắm rõ đường đi nước bước của nhà Mạc, biết chắc rằng nhà Mạc sẽ soán ngôi nhà Lê cho nên cậu ta tràng đầy tự tin bước đi…
Nhưng cậu ta, một thanh niên sống lâu ngày ở thành phố đâu biết rằng đó là tiếng gà mái, Mạc Bình biến sắc là có lý do cả, gà mái cất tiếng gáy không thể nào là điềm lành.
– Áhhhhh…..
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, tiếng la hét làm Mạc Bình choàng tỉnh, khi ngước mặt lên cũng là lúc nhìn thấy bóng Mạc Hịch mất hút dưới đáy vực.

Sau hơn nửa ngày tìm kiếm nhưng bất thành, Mạc Bình nằm xuống một mỏm đá, ngửa mặt lên trời, nhắm mắt suy tư.
-“Không rõ Mạch Hịch đã đi về lại tương lai hay xác Mạch Hịch đã trôi theo dòng nước? , âu cũng là ý trời, có thêm một Mạc Bình, một Mạc Hịch thì Mạc Bình, Mạc Hịch chính chủ kia sẽ đi về đâu? Trời làm vậy là có lý của trời, rắn nước thì mãi cũng chỉ là rắn nước mà thôi, rắn nước sao mang nổi phận rồng? Lộng giả thành chân cũng chỉ đáng mang hoạ mà thôi, sắp đặt của trời, há một kẻ phàm phu tục tử có thể hoán đổi? Nực cười thay! CDSHT thay!”
Nghĩ đoạn, “Mạc Bình” mở mắt, trên trời một ngôi sao vụt sáng.
-“Đó có phải là Mạch Hịch đã về nơi chín suối? Hay là ngôi sao của nhà Mạc đang thời đi lên? Dù sao thì dòng lịch sử cũng đã được tiếp diễn, ta trở về với phận cu li…”
Ông lão thở dài, rồi lịm đi…

—krokodil7—
Sáng hôm sau tỉnh dậy, 2 cha con nhà học Mạc bắt đầu vạch ra một kế hoạch – một kế hoạch mà chính họ cũng không ngờ rằng sẽ làm thay đổi vận mệnh của cả một thế giới trong tương lai.

Vốn là một sinh viên trường Mỹ Thuật ở tương lai, Mạc Hịch (từ giờ sẽ đổi tên cho tiện theo dõi) không khó để có thể kiếm được chút tiền trong cái thời mà từ già đến trẻ đều trọng Cầm – Kì – Thi – Họa. Cầm bộ vẽ mà lúc nào cũng mang theo bên mình, chàng kiếm một chỗ ở giữa chợ rồi mở dịch vụ vẽ chân dung, ảnh thờ. Những năm tháng mài bút ở trường đã giúp ích cho chàng ngay lúc này. Quả thật, những bức vẽ chân dung của chàng giống y như một bức ảnh đen trắng vậy. Nếu so những bức vẽ chân dung thời này với những bức tranh của chàng thì cũng chỉ là một bức vẽ của đứa trẻ lên 3 không hơn không kém. Tiếng lành đồn xa, chỉ vài ngày sau, số tiền chàng thu về đã trên dưới 1 vạn lượng bạc. Giả dụ chàng mà có sống trong tương lai chắc cũng chẳng kiếm được nhiều như thế

Khi đã kiếm đủ số tiền cần thiết, chàng và cha rời khỏi trấn một cách lặng lẽ. Họ tìm một vùng nông thôn hẻo lánh để có thể bắt đầu xây dựng căn cứ của mình. Mạc Hịch trên đường đi đã dò hỏi tin tức về triều đình lúc bấy giờ. Khi được biết năm đó là năm Tân Dậu, tức là một năm trước khi xảy ra vụ án Lệ Chi Viên nổi tiếng trong lịch sử, chàng đã đưa ra một quyết định điên rồ: cứu Nguyễn Trãi và thuyết phục ông về dưới trướng của mình…

… Ở một nơi nào đó trên đất phương Bắc, có một cô gái xuất hiện dưới hình ảnh của một con rồng…

–sephirothmda—
Mạc Hịch choàng tỉnh giấc, chàng thấy mình đang nằm trong một hang động ẩm thấp, vô cùng lạnh lẽo, có thể nói là lạnh đến run người. Lúc này chàng mới nhớ lại thì ra mình tuy rơi xuống vực nhưng lại được các loại dây leo chằng chịt lưng chừng nâng đỡ, ngã xuống đây là 1 đám cỏ rất rậm rạp nên chỉ bị chút thương tích nhỏ, nhìn thấy 1 hang động mới cố bò vào trong rồi ngất đi.

Nằm một lúc cho tỉnh táo lại, chàng quan sát xugn quanh chợt thấy trên vách đá dường như có vết nứt. Chàng liền tiến đến, cố gắng đẩy vách đá đó, quả nhiên là một cánh cửa, từ từ mở ra, để lộ một cái hang. Chàng nhìn vào trong động, thấy có những bậc thang bằng đá.

Chàng vỗ tay reo lên, hoa chân múa tay một hồi rồi theo những bậc thang đó mà đi. Đi xuống chừng mươi bậc, mờ mờ phía trước dường như có một cánh cửa. Chàng giơ tay đẩy bỗng thấy sáng lòa, thất thanh kêu lên:

– Ối chao!

Trước mắt là một mỹ nữ ăn mặc theo lối người ở trong cung vua, tay cầm trường kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào ngực chàng.

Qua một lúc lâu, chỉ thấy người đàn bà đó đứng yên không cử động, chàng định thần nhìn kỹ thấy nàng tuy hình dáng nghi biểu thật giống nhưng dường như không phải người sống, thu hết can đảm đến gần xem kỹ thì ra là một pho tượng bằng ngọc trắng. Pho tượng đó cũng to bằng người thật, tà áo lụa màu vàng nhạt hơi rung động, lạ nhất là đôi mắt trong sáng, thần thái linh hoạt. Mạc Hịch chỉ biết ấp úng:

– Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi nhìn cô nương chăm chăm, thật là vô lễ.

Tuy biết là khiếm lễ nhưng mắt chàng vẫn không thể rời xa đôi mắt, không biết ngẩn ngơ đứng nhìn bao lâu, mới biết hai con ngươi tạc bằng bảo thạch màu đen, trong mắt tưởng như có quang thái lưu chuyển càng nhìn càng sâu thăm thẳm. Pho ngọc tượng này sở dĩ giống người thật như hệt, chỉ vì đôi mắt thật là linh động.

Những vân trên khuôn mặt pho tượng ngọc lại ẩn ẩn sắc hồng chẳng khác gì da dẻ người sống. Mạc Hịch nghiêng đầu ngó pho tượng, thấy ánh mắt của người đẹp cũng nhìn theo chẳng khác gì người thật. Chàng kinh hãi, nghiêng qua phía phải, đôi mắt của pho tượng dường như cũng đi theo. Dù chàng đứng ở phía nào thì đôi mắt pho tượng ngọc cũng chuyển hướng, ánh mắt thật là khó hiểu, không ra buồn mà cũng chẳng vui, dường như tràn đầy tình ý mà lại có vẻ ngậm ngùi.

Chàng ngơ ngẩn đứng nhìn, vái một cái thật sâu nói:

– Hóa ra là Thần tiên tỉ tỉ. Lưu Diệc Phi, vậy tìm quanh đây phải chăng sẽ thấy Bát Minh Thần Công và Lăng Ba vi Bộ ?

—hangan–
Ngọc Ánh mở mắt ra, ánh nắng chói chiếu thẳng vào mắt, nhất thời hắn không thấy gì cả, càng không biết mình đang ở đâu, đầu nhức đến muốn nổ tung.

Hắn ngồi bật dậy, hai tay ôm đầu thở dốc. Mệt quá, chưa bao giờ mệt như bây giờ, cảm giác hư nhược và khốn khổ hoàn toàn đánh bại hắn, giống như kẻ đánh bạc suốt mười ngày đêm không ngủ nghỉ, rốt cuộc vẫn thua sạch túi, đó là một cảm giác rất đáng sợ. Gót chân đau nhói, gợi lại đoạn đường chạy trốn hơn mười ngày qua đầy gian khổ của hắn.

Điều duy nhất an ủi hắn được, là mình vẫn còn sống.

Hắn từ từ buông hai tay xuống, ngưng thần lắng nghe, nhưng chỉ có tiếng ve kêu vang, thầm thở phào một hơi, hắn bắt đầu nhìn quang cảnh bốn bên.

Hắn đang ngồi trên một sườn đồi cỏ ướt có mùi mốc, ở chân đồi là một dòng suối trong, cỏ cao và cây thấp mọc um tùm bên bờ, đối diện bên kia suối là rừng xanh dày đặc. Hắn nhìn lên đỉnh đồi, cao hơn chỗ hắn chừng bốn, năm trượng, thầm nghĩ có lẽ mình ngất đi, nên đã lăn từ trên đỉnh xuống dưới đây.

Ánh nắng chiếu từ phía hữu, mặt trời vừa lên quá đường chân trời.

Nhìn về hướng nam, nằm chắn ngang là một dãy núi liên tục, cây mọc xanh rì.

Đây là chỗ quái quỷ nào đây?

Thật là xui xẻo! Không phải xui xẻo, mà là xui tận mạng, lãnh họa tày trời. Với kinh nghiệm hành tẩu giang hồ phong phú của hắn, tại sao lại có thể làm chuyện ngu xuẩn như thế? May mà đã tránh khỏi truy binh, từ lúc qua sông xong, hắn có cảm giác đã thoát hiểm, hy vọng không sai!

Ngay lúc ấy, tai hắn bắt được tiếng ngựa hí rất nhỏ, như có như không.

Ngọc Ánh sợ run lên, đứng bật dậy như chim sợ cung, bỗng hai chân nhũn ra, hắn mất thăng bằng té lăn xuống đồi, xuống đến dưới cùng, xém chút rơi luôn xuống suối.

Tiếng ngựa kêu càng lúc càng rõ hơn.

Ngọc Ánh quên cả mệt nhọc, bò dậy thất thểu chạy phía có tiếng ngựa.

Hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cả đời hắn chưa nghe tiếng ngựa hí lần nào (trừ khi xem phim), sao ở đây lại có ngựa, khung cảnh lại khác lạ.

Lúc này hắn chỉ có một ý niệm, ấy là phải tìm cho ra được đoàn ngựa kia, cho thoả máu đam mê khám phá của hắn.

—tuanm50 —
Ngọc Anh đang xuyên không về thời Việt cổ, hiện anh đang nỗ lực giúp vua Trần chống quân Nguyên.

Ngọc Anh tâm sự, gái thời cổ xấu nhưng hồn nhiên, ngây thơ, chưa biết mặc quần lót. Anh tỏ ra buồn rầu vì không có internet để giải trí, bù lại anh có thể tha hồ nói chuyện và bắt nạt cụ tổ của dòng họ mình.

You may also like...