Nếu em chết,anh có lại yêu em thêm một lần nữa? (Full)

(Mobiblog.Org)
Các thím đọc thử,ít thôi để em còn động lực post tiếp
Cốt chuyện,là 1 phần những gì mình đã trải qua,tất nhiên qua văn chương thì nó sẽ đc giảm,hoặc thay đổi,cho các thím dễ đọc
Phần 1: Violet tím
Chap 1
Mùi ngọc lan nồng nàn đến man mác.Gió lùa trên mái tóc của cô gái,những lọn tóc dài xõa trên vai,sợi tóc rối như vuốt ve ôm áp khuôn mặt đáng yêu nhưng đôi mắt ẩn chưa nỗi buồn xa xăm…chàng trai khẽ đưa tày ôm quàng cô gái,chàng nhắm mắt hít 1 hơi dài hương tóc nàng.giữa mùi thơm ngào ngạt of hoa ngọc lan nhưng cái”vị “ của tóc nàng ko thể lẫn đi đâu được,nó ngọt ngào như mùi kẹo dâu,nồng nàn như vị sô cô lô nóng và thanh thoát như vị trà ban mai vậy khiến chàng xiết tay ôm nàng chặt hơn,như là nếu lơi tay gió sẽ cuốn nàng đi mất.
-Anh,mình chia tay đi-nàng nói rất nhẹ,nhẹ như nàng đang thở vậy.
-Pé yêu,đừng đùa anh như thế-chàng vừa nói vừa kéo nàng áp chặt vào người mình hơn.
-Em ko đùa đâu,chúng ta phải chia tay thôi-lời nàng nói rành rọt như từng tiếng từng tiếng đang tách nhau ra vậy,đó ko phải là 1 diều đùa giỡn,ko phải là nàng đang thử thách chàng mà là 1 quyết định nàng đang đưa ra.
Quay người nàng lại,đôi mắt chàng trai mở to nhìn nàng,chàng như muốn nhìn xuyên qua đôi mắt ấy,đôi mắt luôn làm người đối diện phải chạnh lòng xao xuyến vì chứa cả bể trời ký ức buồn sâu thẳm,chàng muốn tìm kiếm trong đó ánh mắt nào nói với chàng rằng nàng chỉ đang đùa thôi…Đôi tay chàng siết lấy bờ vai nhỏ bé của nàng khiến nàng chới với,môi chàng run lên,giọng mất bình tĩnh:
-Em đang nói j vậy?
-Em hết yêu anh rồi…
-E nói dối
-Ko……….em đã yêu người khác…..
Giờ phút này,khoảng khắc này,Chàng ko muốn nhìn vào đôi mắt đó,sao nó tàn nhẫn với chàng quá,đôi mắt vô hồn lãnh đạm nó khiến tim chàng bị xé toạc ra từng mảnh,sao nó làm chàng cảm thấy lạnh,nàng chưa bao giờ nói với chàng chuyện chia tay và chưa bao giờ chàng thấy nàng nghiêm túc như bây giờ…và chàng hiểu…những điều này là sự thật…
Đôi tay chàng buông thỏng xuống,chàng ko biết mình đang giữ điều gì nữa,mọi thứ giờ trở nên xa xăm và mơ hồ,chàng ko biết tay mình đang giữ điều gì vì thậm chí chàng ko biết thứ đó có là của mình ko?…cô gái im lặng và bước đi ,chàng cũng ko níu giữ,bóng cô gái liêu xiêu trong ánh đèn,cô cứ đi cứ đi và xa dần chàng..còn chàng trai vẫn cứ đứng đó trơ trọi ,lẻ loi..bàn tay chàng cứ nắm chặt rùi mở ra,chàng muốn giữ lấy chút gió mà sao khó quá sao ko thể giữ được ?sao bàn tay chàng trống trơn như thế ?sao nó lạnh vậy ?sao tim chàng đau quá..mưa kéo tới chàng vẫn đứng vậy…môi chàng đắng nghét..nước mưa sao lại mặn quá…

(Mobiblog.Org)
Chap 2
………Ngày …tháng ….năm…….
Trong căn phòng nhỏ màu hồng xinh xắn,trên kệ rất nhiều gấu bông,1 vài cuốn sách và cuốn”Nụ hôn của gió” mà chàng trai đã tặng vẫn nằm ngay ngắn…tiếng nhạc vọng ra từ cái lap xanh đặt trên bàn…bản “snow flower” buồn réo rắt,khiến bất cứ ai nghe cũng phải mang cảm giác bồn chồn lâng lâng như vừa đánh mất 1 thứ gì đó..có hai người con gái ,họ đã ngồi im lặng được gần 30p rồi và chỉ 1 bài nhạc được replay lại,ko gian im ắng tới nghẹt thở…
Linh Lam hắng giọng cố phá vỡ cái bầu ko khí ảm đảm này:
-Di với anh Quân hết thật sao?
-Ừa-Di nói mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ nơi có giàn hoa violet màu tím đang mơn man cùng gió và lũ bướm chập chờn..trời về chiều…
Linh Lam cố khơi chuyện:
-Vì anh Huy sao?vì 1 người Di quen chưa đầy hai tháng?
-Có lẽ là vậy…Di quay lại nhìn Lam,cái nhìn đủ để cho Lam thấy Di muốn dừng câu chuyện lại đây,ko muốn trả lời bất cứ điều gì từ Lam nữa…
Lam đứng dậy cô nhoài người lấy cái balo lúc vào Lam đã vứt trên giường khi Di nói ngắn gọn:”mình và a Quân đã kết thúc”.cô cố quay người nhìn lại Di như mong ở Di sẽ có sự chia sẻ nào đó..nhưng tất cả chỉ là im lặng..trước khi cánh cửa đóng lại Lam nói:
-Di nè,dù thế nào Lam cũng mong Di suy nghĩ cho kỹ nhưng Lam cảm thấy Di của ngày hôm nay ko phải Di mà Lam đã từng quen nữa,vậy nhé.Lam về đây.
Lam đã về rồi còn Di vẫn ngồi im ở đó,tại sao ngay cả Lam ng bạn thân nhất của Di cô cũng ko thể nói ra được nỗi lòng mình?Tại sao cô lại chọn sự lặng im?Di biết phía trước sẽ là 1 đoạn đường dài và đầy bất trắc..Di biết qua hôm nay mọi chuyện đã thật sự khác và cô sẽ phải 1 mình chống chọi với nó…1 mình cô thôi…..giọt nước mắt lăn dài trên gò má Di…lặng thầm…
……Ngày…tháng…năm….
12h khuya
1 tin nhắn
Từ Quân….
“Anh không tin mọi chuyện lại kết thúc như thế này,anh ko tin em thay đổi,anh ko tin em đã có người khác….sau tất cả những j chúng ta đã cùng nhau trải qua.em hiểu ko?anh ko tin..”
……………
“Hãy nói cho anh biết chuyện j đã xảy ra?tại sao em lại như vậy hả Di,a đã làm gì có lỗi sao em?”
………………
“Làm ơn hãy nói với anh tất cả chỉ là em đang thử thách anh thôi,làm ơn hãy nói em chỉ đang giận hờn anh thôi”
……………
“Trả lời anh đi Di..sao em mãi im lặng như vậy?”
…………..
”Anh sẽ ko bao giờ buông tay em,vì anh tin tất cả những điều hôm đó em đã nói là nói dối ”
………………..
………………………..
…………………………………..
1h sáng
Điện thoại Quân rung lên
1 tin nhắn mới
Từ Di…
“Mai 7h chúng ta gặp nhau ở High land coffee anh nhé.em có điều cần nói.”
High Land là nơi Di và Quân thường lui tới..mỗi lần tới đây Di đều chọn cho mình 1 ly sữa chua đánh đá còn Quân là 1 tách cà phê đen ko đường…họ là khách quen ở đây..lần nào tới đây họ luôn ngồi 1 chiếc bàn đôi dùng cho các cặp tình nhân..vị trí cạnh cửa sổ,có thể nhìn ra đường phố ngắm mọi người qua lại.Di thích cảm giác được ngắm thành phố từ độ cao còn Quân thích được ngắm Di và nghe cô luyên thuyên mọi thứ trên đời.với anh những điều đó làm anh hạnh phúc và bình yên..Mọi thứ nơi đây đã gắn bó với tình yêu 3 năm của Quân và Di.
Quân mỉn cười,có lẽ Di đã suy nghĩ lại,có lẽ Di lại trẻ con giận dỗi như bao lần nữa thôi……..và giấc ngủ tới với Quân nhẹ nhàng….trong giấc mơ a vẫn thấy mình và Di nắm tay nhau thật chặt đi trên 1 con đường màu xanh…….thật đẹp.
…………
……………

(Mobiblog.Org)
Chap 3
…Ngày ….tháng…năm….
High Land coffe 7h tối
Sài Gòn mùa này mưa…cơn mưa bất chợt làm Quân bối rối…Nhiều người đã tạt vào quán cạnh đường tránh mưa.Nhưng Quân ko muốn dừng lại,anh sợ Di phải đợi anh lâu,anh sợ Di lo lắng…anh luôn như vậy-nghĩ cho Di trước bản thân mình.
Gửi xe xong Quân vội vã đi lên chỗ hẹn…Di đã tới cô mặc 1 chiếc váy trắng trông cô xinh xắn như 1 thiên thần vậy,vẫn chiếc bàn đó,1 tách cà phê đen và 1 ly sữa chua đánh đá,mọi thứ vẫn vậy….
Nhưng người ngồi đó với Di ko phải là Quân. Mà 1 chàng trai khác,người đó đang nắm tay Di nhẹ nhàng vuốt sợi tóc rối xõa trước mặt Di,Di cười tươi và nhìn người con trai đó âu yếm.Quân sững người,bó hoa viloet tím tuột khỏi tay anh…anh đã hiểu vì sao Di hẹn anh tới đây,anh đã hiểu vì sao Di muốn dừng lại…ko thể đứng thêm được nữa..Quân quay lưng bước đi,rời xa nơi 1 thời là kỷ niệm của hai người nhưng giờ là thiên đường tình yêu của Di và người mới-Huy.
Sài Gòn vẫn mưa,Quân vẫn đi………

“……Mưa thì vẫn thế chỉ có anh và em giờ đã khác xưa?….”

……..
………
…………..
6 tháng sau
Trong 1 căn phòng sơn trắng toát,chiếc giường màu trắng với bộ ga giường màu trắng,1 cô gái với thân hình gầy gò bận trên mình cũng 1 bộ đồ màu trắng rộng thùng thình..Mùi sát trùng xồng xộc vào cánh mũi bất cứ ai ghé qua cũng thấy mệt mỏi.cô gái hỏi bạn mình:
-Mình đã ở đây bao lâu rồi nhỉ?
-Hả..à ừ…4 tháng rồi –Lam nhìn Di ái ngại.
Vậy là đã 4 tháng ngày Di nhập viện,Lam vẫn nhớ cái buổi chiều hôm đó,khi Di khổ sở nấc nghẹn lời khi cầu xin Lam đừng nói cho bất kỳ ai biết chuyện bệnh tình của Di,mà cũng đâu phải Di nói với Lam mà là Huy-người mà Lam từng cho là kẻ phá hoại cặp đôi bạn thân Di-Quân của mình.Huy kể tất cả bệnh tình hoàn cảnh của Di cho Lam vì a biết khoảnh khắc Di sống trên cuộc đời này ko còn bao lâu,nhìn thấy Di ngày qua ngày chịu đựng sự dày vò của bệnh tật và cả nỗi nhớ Quân khiến lòng anh đau nhói..Sau khi chia tay Quân,Di rơi vào tình trạng khủng hoảng,cô phải trơ trọi 1 mình,ngay cả Lam-bạn thân nhất của Di cũng rời bỏ Di đi vì nghĩ rằng Di thay đổi,khác xưa rất nhiều.Huy hiểu ra rằng bên ngoài vẻ yếu ớt mong manh của mình,tận sâu trong Di là 1 sức mạnh-1 sức mạnh đủ để Di chịu mọi đàm tiếu ghẻ lạnh để mang lại hạnh phúc cho người mình yêu thương.A đã ko giữ lời hứa im lặng tới phút cuối và đã nói với Lam.Anh muốn ít nhất Di cũng có đc sự chia sẻ đồng cảm từ Lam-1 trong những ng Di rất yêu thương.
-Di này,a Quân lại có bạn gái mới rồi đấy,Di biết đúng ko?
Di vân vê những cánh hoa violet tím khẽ cười:
-Ừa, mình cũng mới biết…
-Cậu thấy ổn chứ…ý tớ là ổn thật sự ấy?
-Sao cậu lại hỏi thế,cậu ko thấy sao mình đang ổn mà.
Di quay sang cóc nhẹ đầu đứa bạn thân
-Con pé này đang nghĩ gì trong đầu đấy hả?
-Ôi ôi..đau quá..dám cóc đầu ta hả?ta cóc lại gấp đôi à nha..
-Ơ..ấy….ko đc đâu…ơ…
Tiếng hai cô gái cười đùa vui vẻ,tiếng họ cười khanh khách trong trẻo như chính cái tuổi của họ-18.họ không biết rằng bên ngoài có 1 chàng trai đang ngắm nhìn họ mà lòng chua xót-Huy
Từ ngày Di nhập viện tới nay,Huy luôn né tránh ở cạnh Di quá gần…anh sợ khi nhìn Di…Anh sợ khi cảm nhận được nỗi đau mà từng ngày Di phải chịu đựng…Di luôn cười đùa,anh chưa hề thấy Di khóc hay than vãn bất cứ điều gì với mọi người.nhưng a biết trong lòng Di đang đau đớn lắm..Di ngày càng gầy đi,đôi vai cô bé nhỏ,đôi mắt đẹp của cô vẫn hay nhìn xa xăm và buồn khi ko có ai bên cạnh..Anh biết Di vẫn luôn nhớ về Quân.Huy vẫn thường mua cho cô 1 lọ hoa violet tím đặt trong phòng bệnh of cô và thay nó trước khi những cánh hoa sắp tàn..Anh biết Di sẽ ko chịu đc khi nhìn những cánh hoa tàn rơi xuống và chính anh cũng vậy…Anh cũng biết dưới gối of Di luôn có 1 cuốn sách,cô vẫn lén đọc mỗi tối,đó là cuốn “Nụ hôn của gió”-món quà cuối Quân tặng cô.Đôi lúc Huy muốn chạy tới ôm Di thật chặt và hét lên với Di: “Em hãy khóc đi,hãy gọi tên người con trai em yêu thương,đừng im lặng chịu đựng như vậy nữa,em đang giết em và cũng đang giết anh đấy. em biết ko hả ,đồ ngốc?”Nhưng a ko thể vì như vậy chỉ làm cho Di thêm đau đớn,điều duy nhất anh có thể làm bây giờ cho cô là lặng lẽ nhìn cô bị bệnh tật giày vò từng ngày và giữ im lặng với Quân về cô.

“………Cánh chuồn chuồn mong manh trong gió……..”

(Mobiblog.Org)
Chap 4

Di tỉnh dậy sau 1 cơn đau hành hạ,cô nằm trên giường với những sợi dây chằng chịt đâm vào tay cô..Đã 4 tháng nay cô quen với những thứ thiết bị y tế này,cô đã quen với những cơn đau bất chợt đến khiến cô vật vã,đau đớn.Từng ngày trôi qua,cô vẫn sống chung với căn bệnh,hơn ai hết cô hiểu ngày mình rời xa nơi nay đang đến rất gần…Cô ko sợ,cô đã có sự chuẩn bị kỹ càng cho sự ra đi mãi mãi này,nhưng cô thương mẹ,thương đứa e trai bé bỏng của cô,thương Lam va anh Huy.Họ sẽ rất đau lòng vì sự ra đi của cô…Di quay qua nhìn mẹ,mẹ đang gục đầu ngủ bên thành giường cô..4 tháng nay mẹ cũng đã xin ngỉ làm để có thời gian chăm sóc cô,nhìn mẹ hốc hác đi lòng Di đau lắm.cô biết mỗi lần cơn đau hành hạ cô thì cũng là mỗi lần lòng mẹ đau như vậy.Di thương mẹ lắm…cô vẫn lén nhìn mẹ ngủ và khóc…đôi lúc cô cũng ghét ông trời vì tại sao lại bất công như thế?tại sao lại cướp đi quyền sống of cô?tại sao lại làm cho những người cô yêu thương đau khổ?nhưng cô hiểu đó là số phận và cô phải chấp nhận.Như chấp nhận sau những ngày nắng là những ngày mưa…Di đưa tay vuốt tóc mẹ,dạo này tóc mẹ bạc đi nhiều quá,mẹ cũng gầy đi nhiều nữa,mấy hôm nay bệnh tình Di xấu đi nhiều,nhiều đêm mẹ đã thức trắng chăm cô.Bàn tay gầy guộc của mẹ luôn nắm lấy tay Di,siết chặt như thể nếu buông ra ông trời sẽ cướp mất Di đi vậy…thương mẹ,Di cố gắng cười đùa,yêu đời.cô ko muốn mẹ biết trong thâm tâm cô đang rất đau khổ,hoang mang.Di ko muốn mẹ phải lo lắng vì Di nhiều thêm nữa.Di khẽ liếc nhìn lọ hoa violet tím,Di thấy nhớ Quân da diết.hôm nay khi Lam hỏi Di về Quân,Di thấy nghẹn đắng ở cổ,Di đã cố nuốt đi sự yếu đuối đó để Lam ko băn khoăn.Di nhớ buổi tối hôm đó ở High Land…
…………
……………
…………………
High Land 6 tháng trước
Di nhặt bó hoa violet tím lên,khẽ vuốt nhẹ từng cánh hoa mong manh,Di biết Quân đã tới đây và chứng kiến vở kịch của cô và Huy dàn dựng.chắc lòng anh đau lắm,cô đã làm tổn thương Quân thật nhiều.Nhưng cô ko còn sự lựa chọn nào khác.cánh đây 1 tuần cô đã nhận đc kết quả xét nghiệm,cô đã bị ung thư giai đoạn cuối,thời gian cô tồn tại trên cuộc đời này chưa tới 1 năm.phải làm sao đây khi Quân hiện là sinh viện năm cuối và ngay sau khi hoàn thành chương trình đại học anh sẽ được đi tu nghiệp hai năm ở Mỹ?vậy liệu biết bệnh tình của Di,anh có chịu đựng được ko?Di sợ mình sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp và tương lai của anh.và Di đã quyết định chia tay Quân với sự giúp đỡ từ Huy…

“…Yêu thương 1 người không phải là sở hữu người đó mà học cách dõi theo hình bóng đó từ xa…”

(Mobiblog.Org)
Chap 5
“Di à,đừng đi mà,đừng bỏ mọi người…Di ơi……Di….ơi…”
Linh Lam ngồi bật dậy,mồ hôi cô toát ra đầy khuôn mặt,cô vừa trải qua 1 giấc mơ khủng khiếp,trong giấc mơ cô thấy Di rời xa nơi này,cô đã cố níu kéo nhưng ko thể,Di cứ tuột dần khỏi tầm với của cô.và cô khóc,cô thương Di thật nhiều nhưng cũng đành bất lực trước khổ sở mà hàng ngày Di phải trải qua.cô đau khổ khi chứng kiến Quân hiểu nhầm Di,chứng kiến những mối tình chóng vánh Quân trải qua sau khi chia tay Di,chứng kiến những lần Di khóc thầm lặng lẽ.Với Linh Lam,Di như là 1 người chị em sinh đôi.Vậy mà có thời gian Lam đã quay lưng với Di,cô luôn dằn vặt vì điều đó,tại sao sau mười năm thân nhau mà cô ko hiểu Di-cô bạn thân bé nhỏ của cô.Hơn ai hết cô hiểu trái tim Di đã thuộc về Quân mãi mãi,và Quân còn yêu Di thật nhiều,a đang lao vào học tập và có những mối tình ngắn ngủi chỉ vì a muốn quên Di,muốn quên đi hình bóng của Di.Đã nhiều lần Lam muốn nói với Quân tất cả mọi chuyện về Di,nhưng nhớ ánh mắt Di khẩn khoản nhìn cô hôm đó,Lam ko thể..Di đã chịu đựng đủ đắng cay rồi,cô ko muốn những khoảnh khắc cuối đời của Di phải chịu thêm sự dày vò,lo lắng nào nữa..phải làm sao đây?phải làm sao để tốt cho Di đây?câu hỏi đó luôn hiện diện trong tâm trí Linh Lam.
Dạo này sức khỏe của Di xuống cấp trầm trọng,cô ko còn di chuyển ra ngoài khuôn viên bệnh viện được nữa.Cô luôn phải nằm trên giường bệnh.Những ca cấp cứu của Di ngày càng dày và bất chợt hơn.Di có thể ra đi bất kỳ lúc nào,điều đó làm mọi người lo lắng.1 tuần nay Linh Lam và Huy luôn túc trực bên cạnh Di.Cô yếu đi nhiêu,khuôn mặt nhỏ xinh of Di xanh xao,hốc hác.Những đường gân xanh hiện lên rõ ràng dưới làn da mỏng manh.Di như 1 con búp bê bé nhỏ yếu ớt,tội nghiệp.

“….Anh giờ đang nơi đâu?
Em chờ anh bao lâu
Em vẫn nơi đây chờ anh tới…….”

…………….
Hai năm sau…
Sân bay quốc tế Tân sơn Nhất,1 chàng trai với hành lý là 1 chiếc va li nhỏ,ko có người đón..dáng người cao ráo hơi gầy,khuôn mặt lạnh,hàng lông mày rậm với đôi mắt buồn..anh đi giữa những hàng người đông đúc và đang vui mừng đón người thân.Quân vừa trở về từ Mỹ.
1 cô gái đang cầm trên tay bó hoa violet tím..Quân sững người lại,là Di..là cô ấy…Quân tuột tay khỏi cái va-li chạy nhanh lại đặt tay lên vai cô gái nhỏ:
-Di,là em đúng ko?
…..
…..
-Xin lỗi, anh nhầm người rồi.
….
….
-Tôi..tôi xin lỗi…
….
….
A đã nhầm thật rồi,Di đã ra đi,ra đi mãi mãi…
Ký ức ùa về…
Hai năm trước
Quân đang bận rộn với hoàn tất đồ án và thủ tục cho chuyến đi tu nghiệp hai năm ở Mỹ.điện thoại rung,là Linh Lam
-Alo
-Anh Quân hả?anh đến đây nhanh đi,ko là ko kịp nữa..nhanh đi anh…
-Linh Lam à,e bình tĩnh nào,nói anh nghe chuyện j đang xảy ra?
-Anh tới ngay đi..nếu anh ko tới nhanh,Di sẽ ko đợi anh tới kịp mất..Di yếu lắm rồi….
-Di..Di sao?ở đâu,anh tới ngay…
-Bệnh viện XYZ,phòng ABC…
….
….

Quân nắm tay Di thật chặt,đã gần cả năm nay anh mất liên lạc với cô,khi anh hỏi Linh Lam cô nói Di đã đi du học cùng Huy,anh điên cuồng tức giận ko còn 1 lần nào hỏi về Di nữa,anh đã quyết tâm chôn dấu tất cả,lao vào học hành và những tình yêu nông nổi để quên Di,quên đi sự phản bội của cô,dù anh biết rằng trong giấc mơ anh vẫn thường gọi tên Di trong mòn mỏi..và giờ đây khi anh gặp lại Di là khoảnh khắc cô sắp lìa xa cuộc đời,Di nhìn anh,vẫn ánh mắt đó dịu dàng, ấm áp,cô nói trong hơi thở héo hắt,yếu ớt:
-Anh tới rồi sao?vậy mà em cứ sợ…
-Anh đã tới rồi đây,anh đang ở ngay cạnh em đây-Quân siết tay Di thật chặt.
-Anh à,nếu em chết a có lại yêu e thêm 1 lần nữa?
-Em ngốc quá,đừng nói lung tung nữa,em sẽ ko chết đâu….
-Anh…trả lời em đi…em xin anh.
-..Anh yêu em,mãi mãi,dù thế nào đi chăng nữa…
-…Vậy anh hãy quên em đi và sống tốt,được ko anh?anh hứa đi…
-Anh…anh…
-Anh hứa với em đi-đôi mắt Di nhìn Quân khẩn khoản,nó xoáy vào tận sâu tim của Quân làm anh chua xót.
-Anh hứa,anh hứa…anh sẽ quên em-Quân ngẹn ngào
Di nở 1 nụ cười nhẹ như thiên thần
Và cô đã ra đi thật sự,đôi mắt nhắm ngiền,Di đã đi vào giấc ngủ-1 giấc ngủ mà ko bao giờ cô tỉnh dậy.
-Di tỉnh lại đi em,nào đừng như vậy nữa…tại sao?tại sao lại như vậy,Di,em có nghe anh nói j ko?sao lại như vậy……….Di………hãy nói gì với anh đi…..
Tiếng gào thét của Quân,tiếng khóc của anh ai oán đau khổ như muốn xé đi cái không gian chia lìa lúc này…
Những cánh hoa violet tím heo khô,rụng đầy trên bàn…..
Sau đám tang của Di,Linh Lam đã tới nhà gặp Quân ,cô đã kể cho anh nghe mọi chuyện về Di,1 tuần sau buổi gặp Linh Lam ,Quân đã tự nhốt mình lại,ko ai biết anh đã như thế nào và đã làm gì nhưng sau đó anh bỏ đi Mỹ,ko hề báo trước với ai,âm thầm lặng lẽ,đó là cuộc chạy trốn hiện thực,1 hiện thực quá đau đớn đối với Quân.
Suốt hai năm ở Mỹ,hình ảnh duy nhất anh mang theo là Di,cô luôn bên anh trong từng bữa ăn,giấc ngủ,mọi việc anh làm anh đều chuẩn bị cho hai người, hai chiếc cốc,hai cái bàn chải,hai chiếc khăn mặt….Mọi thứ đều là số hai và được khắc lên đó cẩn thận “Gia Di”.Quân đã trải qua những năm tháng sống trong đau khổ,dằn vặt..anh hận Di tại sao lại như vậy,tại sao lại dấu anh tất cả,tại sao lại chỉ để anh bên cạnh vào giây phút cuối đời,nhưng anh hận Di 1 thì anh hận chính bản thân mình nghàn lần,anh hận tại sao anh lại tin vở kịch Di dựng nên?anh hận vì đã ko dẹp đi lòng kiêu hãnh mà tìm hiểu mọi chuyện,hận vì đã bỏ mặc Di những năm tháng cuối đời….cứ như vậy cuộc sống của Quân trở nên tách biệt,lạnh lẽo,cô độc…1 cuộc sống được vẽ lên bằng hình ảnh của Di.
Và bây giờ Quân trở về nước với tấm bằng thạc sỹ xuất sắc và 1 trái tim chông chênh về 1 người con gái đã ra đi mãi mãi….

“…….Ngày nắng đã tắt buông trên cuộc tình héo hắt………”

(Mobiblog.Org)
Phần hai:Chạm vào quá khứ
Chap 6
High Land
Quế Chi đang đứng ngắm vị khách ở bàn gần phía cửa sổ-vị khách đặc biệt,đó là 1 anh chàng điển trai,anh thường tới High Land vào tối thứ 7,tuần nào cũng như vậy,đi 1 mình nhưng có 1 điều thật lạ,anh luôn mang tới 1 bó hoa violet tím đặt trên bàn,gọi 1 ly trà chua đánh đá và 1 tách cà phê ko đường,anh ngồi đó ngắm thành phố suốt buổi tối và khi ra về luôn để lại bó hoa.Người con trai đó có đôi mắt thật buồn và dáng ngồi khiến ai nhìn cũng xao xuyến,thương xót…
“…..Cứ mong nhớ thao thức
giờ chỉ còn là ký ức, ký ức
có nhau mất nhau mãi
chỉ là phút giây hững hờ….”
(Có những nuối tiếc)
Tiếng nhạc du dương theo giọng hát của cô ca sĩ có chất giọng khàn làm quán cà phê thêm trầm lặng.Quế Chi thường dành gần như toàn bộ thời gian rảnh của mình để dõi theo người con trai xa lạ đó,cô cảm thấy ở con người đó có 1 điều gì đó bí ẩn,1 chút xót xa,mơ hồ khiến cô thêm xao xuyến.Cô thường nhận phục vụ bàn đó,đã đôi lần cô muốn bắt chuyện nhưng có vẻ anh ta ko mấy bận tâm tới thế giới xung quanh,anh thờ ơ với tất cả.vì vậy ý định “tiếp cận” của Quế Chi xem như tan vỡ.
-Vậy mày đã nói chuyện với anh ta lần nào chưa?
Quế Chi miệng vẫn ngậm ống hút ly ép cam lúng búng:
-..Ừa..thì rồi….
Nhã Nghi như chồm hẳn người dậy,mắt trợn tròn:
-Hả?Thật sao?Vậy hai người nói gì?
Quế chị thả ngay ly sinh tố ra,đứng dậy ấn vai đứa bạn thân mình ngồi xuống,mắt dáo dác nhìn xung quanh ái ngại,nói thầm:
-Suỵt..Làm gì mà la lên vậy?Muốn người ta nhìn mình như người ngoài hành tinh hả?
-Tại tao tò mò,thế hai người nói gì rồi?
-Haiz..Có nói j đâu..Vẫn như thường ngày..”anh dùng gì?”-“cho tôi 1 ly sữa chua đánh đá và 1 ly cà phê đen ko đường”-“anh dùng gì nữa ko?”-“ko ,cảm ơn”…đó,tất cả là vậy…
-Trời,vậy mà mày làm tao cứ tưởng..xùy-Nhã Nghi liếc bạn 1 cái thật sắc.
Quế Chi bĩu môi với cái liếc của Nhã Nghi,cô mỉn cười với bạn..Quán cà phê này có 1 chậu hoa violet tím thật đẹp,Quế Chi nhớ về những bó hoa chàng trai lạ đó đã từng để lại,tất cả cô đều đang giữ,anh ta định tặng nó cho ai?tại sao lại là hai ly?anh ta đang đợi cô gái nào sao?Sao cô ấy ko đến?……Những câu hỏi đó cứ quay quẩn trong đầu cô,cũng ko biết từ bao giờ hình ảnh người con trai đó lại hiện diện trong cuộc sống của cô nhiều như vậy..
-Ê,nghĩ gì mà thẫn thờ ra vậy…
…À..ừ..có gì đâu….à…Tao đang nghĩ tới cái đồ án tốt nghiệp..-Quế Chi đánh trống lảng.
-Ờ….Nhắc tới cái đồ án tốt nghiệp,tao mới nhớ,hôm bữa tao nói chuyện của mày cho ông anh tao rồi,ổng nói sẽ giới thiệu 1 VIP hướng dẫn mày làm đồ án,nghe đâu đi du học về,rất PRO á…
-Thật sao?hì..vậy là tao yên tâm rồi,mấy hôm nay tao đang lo ko biết phải làm sao,cảm ơn mày nha.
-Cảm ơn suông hả?Không được,1 chầu yogust space…-Nhã Nghi nhìn bạn nháy mắt tinh quái.
-Thôi được rồi thưa cô nương-Quế Chi làm bộ mặt xị xuống.
Rồi cả hai phá lên cười vui vẻ,Quế Chi hiện đang là sinh viên năm cuối Đại Học kiến trúc còn Nhã Nghi là sinh viên năm cuối trường Đại học ngân hàng,họ thân nhau từ thuở bé.

“……Tình yêu như những hạt cát,càng nắm chặt càng tuột khỏi tay………”
Quế Chi tới quán cà phê sớm hơn giờ hẹn,cô nhìn xung quanh-1 không gian khá yên tĩnh với những bản nhạc không lời da diết,mọi thứ có vẻ cổ kính theo lối bài trí của Pháp,đây quả là nơi lý tưởng cho việc trao đổi học tập .Cô đang băn khoăn không biết người mà anh trai Nhã Nghi giới thiệu để hướng dẫn giúp cô là người như thế nào,điểm hẹn này là theo ý của anh ta,quả là 1 lựa chọn không tồi…..
-Xin chào,em có phải là Quế Chi?
Quế Chi giật mình,1 giọng nói quen,trầm trầm,cô đã gặp người này ở đâu đó,cô ngẩng đầu lên….và….anh ta,con người bí ẩn ở High Land..cô lúng túng đứng dậy:
-Dạ…em là Quế Chi..
-Chào em,anh là Viết Quân bạn của anh trai Nhã Nghi…
Rồi anh kéo ghế tự ngồi,Quế Chi cũng tự động ngồi xuống,ánh mắt anh cho cô thấy anh không có chút ấn tượng gì về những lần gặp mặt ở High Land,cô có 1 chút thất vọng…Sau đó họ gọi nước,thật lạ Quân không hề gọi cà phê đen không đường như ở High Land,anh chỉ gọi 1 chai nước lọc,điều đó làm Quế Chi bất ngờ.Quân khá ít lời,anh hỏi cô về đồ án tốt nghiệp Quế Chi định làm và chăm chú ghi chép khi cô chia sẻ suy nghĩ,ý tưởng..Rất ít khi anh nhìn cô,ngồi gần Quân như thế này Quế Chi mới có dịp ngắm kỹ anh.Quả thật anh rất đẹp trai,1 hàng lông mày đậm đen,đôi mắt sâu,chiếc mũi cao thanh tú,ở anh toát lên vẻ lạnh lùng,xa cách…Sau khi trao đổi xong về đồ án Quân nói anh có việc bận nên về trước,anh nói anh sẽ nghiên cứu đồ án của Quế Chi và 4 ngày nữa anh sẽ gọi điện cho cô…
Quế Chi ngồi lại 1 mình,cô chưa khỏi bàng hoàng về cuộc gặp hôm nay,có thế nào cô cũng ko tưởng tượng được người đó chính là anh chàng bấy lâu này cô luôn mong được bắt chuyện,cô chợt mỉn cười-có lẽ là ĐỊNH MỆNH…

“….Bi kịch của tình yêu không phải là chia ly hay cái chết mà là sự lãng quên….”

(Mobiblog.Org)
Chap 7

Mấy hôm nay tâm trạng của Quế Chi rất lạ,cô luôn cảm thấy bồn chồn,nôn nao.Từ hôm gặp Quân tới nay,cô luôn mong chờ nhận cú điện thoại của anh,đây là lần đầu tiên cô có cảm giác đó.Trong lớp học của Quế Chi có nhiều anh chàng công khai tán tỉnh cô nhưng cô không ngó ngàng,cô cảm thấy ở họ rất nhạt và trẻ con.Xinh đẹp,thông minh cô luôn là tâm điểm của các chàng trai nhưng Quế Chi ko hiểu vì sao anh chàng Quân đó lại thờ ơ với cô như vậy,anh ta ngồi trước mặt cô mà xem như cô vô hình,1 ánh nhìn cũng ko có…Điều đó làm cô càng bứt rứt,khó hiểu.
1 tin nhắn mới
“Tối nay em gặp anh ở quán cũ nhé..”
Là Quân,ko phải 1 cú điện thoại như Chi mong muốn,chỉ là 1 tin nhắn,cô hơi chạnh lòng.cô reply tin nhắn đồng ý rồi thở dài…
Lần hẹn này Chi cố tình đến muộn,khi cô tới Quân đã tới đó trước,anh đang chăm chú nghiên cứu lại bản thảo hướng dẫn anh định đưa cho Chi.khi chợt nhìn thấy anh tim Chi đập rất nhanh,hôm nay cô đã chuẩn bị khá kỹ cho cuộc gặp,cô chọn 1 chiếc váy màu tím dễ thương,lúc nhìn thấy Chi Quân đã có chút thoáng sững sờ,violet tím….Anh thoáng ngập ngừng và Chi nhận ra điều đó.Lúc gọi nước uống,chi đã gọi 1 ly sữa chua đánh đá,Quân thật sự bối rối,anh đưa cô tập tài liệu rồi nhận từ Chi 1 số tài liệu cô đưa anh rồi vội vã ra về như chạy trốn cuộc gặp, trốn tránh màu tím và ly sữa chua đánh đá vậy.Chi thấy mình như đứa ngốc,chuyện gì đang xảy ra,cô ko thể hiểu được..Cô ngồi thẫn thờ ra.lẽ nào cô đã sai?Cô đang làm 1 phép thử,tưởng làm như vậy sẽ để lại trong anh ấn tượng sâu sắc nhưng hình như mọi “toan tính” của cô đã đổ vỡ.chợt cô thấy ghét màu tím và ly sữa chua kinh khủng.
“Anh xin lỗi,hôm nay anh không được khỏe,xin lỗi về sự bất lịch sự của anh”
Chi thoáng buồn,lẽ nào người mà cô bấy lâu tìm kiếm chính là Quân?
High Land tối thứ 7
Chi vừa tới đang đeo tạp dề,Huệ Anh bạn cùng làm thêm với Chi huých tay:
-Chi,nhìn kìa..
Huệ Anh làm động tác hất mặt về phía bàn mà Quân thường ngồi
Là Quân,bó hoa violet tím, ly nước…và 1 cô gái xinh đẹp…
Chợt tim chi đau nhói,lẽ nào người con gái bấy lâu nay Quân chờ đợi là đây sao?Chi liếc nhìn trộm,chị ấy chắc hơn Chi vài tuổi,xinh đẹp đài các rất ra giáng 1 tiểu thư,quả thật họ rất đẹp đôi.Tự nhiên mắt Chi cay xè,cô hoảng sợ mọi người sẽ thấy cô khóc,cô tháo chiếc tạp dề ấn vào tay Huệ Anh nói vội:
-Hôm nay tớ không khỏe,xin quản lý dùm nhé!
Rồi cô lao ra khỏi quán,để lại Huệ Anh ú ớ gọi với từ phía sau.cô cứ chạy và những giọt nước mắt cứ rơi…Cô đã hiểu cảm giác đơn phương 1 người thật đau buồn…cô ngồi bệt lên chiếc ghế đá công viên,cắm headphone và nghe “Yêu một người xa lạ”….

You may also like...