Ngày không báo trước

Khi tình yêu đến vào một ngày bất ngờ, chẳng hề báo trước.

p.MsoNormal, li.MsoNormal, div.MsoNormal { margin: 0in 0in 0.0001pt; font-size: 12pt; font-family: “Times New Roman”; }p.MsoFooter, li.MsoFooter, div.MsoFooter { margin: 0in 0in 0.0001pt; font-size: 12pt; font-family: “Times New Roman”; }a:link, span.MsoHyperlink { color: blue; text-decoration: underline; }a:visited, span.MsoHyperlinkFollowed { color: purple; text-decoration: underline; }span.FooterChar { }div.Section1 { page: Section1; }Cứ hi vọng. Có ai đánh thuế hi vọng đâu

_ Này, bà chằn! Tình
hình sao rồi? – Tú im lặng chờ đợi cơn sóng cáu kỉnh chuẩn bị tràn bờ của Hân.
Chơi với cô nàng khá lâu nên cậu hiểu Hân rõ lắm. Hai người cứ chí choé suốt
nhưng lại rất thân nhau.

_ Hứ, gọi thế à? Bảo
bao nhiêu lần rồi hả? Đã thế không thèm nói chuyện nữa, cúp máy đây – Tiếng Hân
léo xéo vọng ra từ đâu dây bên kia.

Không để cô bạn kịp dập máy, Tú
nói oang oang: “Ừ, cúp đi. Đến lúc cần người tâm sự thì đừng có gọi tôi
đấy nhé”. Tú im lặng vài giây xem động tĩnh từ cô bạn. Có tiếng tóp tép.
Cậu bật cười “Ôi, lại ăn gì đấy? Ăn nhiều béo đấy”.

_ Kệ tôi- Hân hậm hực
vì thằng bạn cứ hay chê cô béo mà Hân chỉ thấy mình múp míp dễ thương chứ có béo
đâu chứ.

_ Đùa tí mà đã dỗi. Thôi, cho tớ xin
lỗi. Tớ sẽ đền Hân một chầu kem. Mười phút nữa tớ qua đón- Nói xong, Tú dập máy
ngay tức khắc không để cho Hân kịp hờn dỗi gì nữa.

Hân thẫn thờ nhìn
cái điện thoại. Cái đồ cứ thích trêu người ta rồi lại tốn tiền làm lành. Kệ,
đang buồn bực mà có đứa đãi kem, kể cũng sướng, tội gì không ăn.

*
* *

_ Woa – Hân cười tít
mắt rồi tủm tỉm ngắm ly kem to bự đặt ngay trước mặt. Ly kem ba màu dâu, cốm và
sôcôla trông thật bắt mắt. Phủ lên ba viên kem là những hạt sôcôla bé xíu. Có
một chiếc ô nhỏ xinh cắm nghiêng bên trên ly kem – Đẹp thế này mà ăn thì tiếc
quá.

Tú phì cười trước bộ dạng của cô
bạn, kể ra trừ những lúc giận dỗi vu vơ thì Hân cũng đáng yêu lắm. Tú hỏi:
“Có định ăn không? Không ăn thì tớ ăn hộ”.

_ Còn lâu – Hân nhìn
ly kem đầy tiếc nuối rồi xúc một thìa bỏ vào miệng. Miếng kem ngọt mát tan dần
như cuốn đi mọi buồn bực trong cô.

_ À này, thế có chuyện
gì mà lúc sáng Hân kêu buồn thế?

Hân nhìn chằm chằm cậu bạn. Câu
hỏi không đúng lúc. Cô vừa mới quên được thì Tú lại gợi chuyện. Cô đưa mắt nhìn
ra ngoài cửa sổ, không nói mà lặng theo những suy tư. Gió hồ thốc mạnh. Những
sợi tóc bay tung, chạm vào da mặt Hân nhồn nhột. Cô thấy tim mình cũng nhồn
nhột.

Hân không nói thì Tú cũng đoán
được phần nào câu chuyện. Chắc hẳn lại một anh chàng nào ngỏ ý thích Hân rồi bị
cô lạnh lùng từ chối. Tú vẫn hay trếu Hân là “bà già khó tính”. Chẳng hiểu sao
mà bao nhiêu anh ngỏ ý nhưng cô nàng vẫn chưa thấy rung động với ai. Trong
chuyện tình cảm, Hân rất thẳng thắn bởi cô không muốn người kia mừng hụt rồi ảo
tưởng xa xôi. Nhưng từ chối xong, Hân lại rơi vào tâm trạng day dứt, áy náy vì
biết người kia sẽ rất buồn. Chính cô cũng đã từng phải nếm trải cảm giác đau khổ
khi thương nhớ đơn phương một người nên khi từ chối tình cảm của một anh chàng
nào đó, Hân thấy mình như một tội đồ vậy. Hân hay than thở với Tú cái cảnh người mình cảm mến thì không
để ý đến mình còn người mình không thích lại cứ đeo đuổi dai dẳng. Cô luôn ao
ước tình cảm đó phải đến từ hai phía. Nhưng là bao giờ?

_ Yên tâm, tình yêu
đến không báo trước đâu – Tú cười rồi
nháy mắt đầy ẩn ý với cô bạn.

Ngày không báo trước

Câu nói kéo lại cái bầu không khí cũ.
Hân mỉm cười trước lời động viên của Tú. Phải, điều này sẽ tiếp tục nuôi dưỡng
những hi vọng trong cô. Sẽ có một ngày, một chàng hoàng tử sẽ đến bên Hân, hai
người sẽ yêu nhau say đắm. Sớm thôi, nhưng ngày thần tình yêu bắn hai mũi tên
duyên số đó không báo trước đâu. Tình yêu sẽ đến vào lúc người ta không ngờ
nhất. Cứ hi vọng. Có ai đánh thuế hi vọng đâu chứ. Sống là phải biết hi vọng.
Nghĩ đến đó, Hân thấy lòng rộn rã. Cô trở lại vẻ hoạt bát, tươi vui thường
ngày.

_ Này, tuần sau tớ đi
tình nguyện 20 ngày ở Sơn La. Có nhớ tớ thì nạp tiền di động của cậu nhiều
nhiều vào.

_ Nhiều mà làm gì ? Tớ
nghĩ 10 nghìn là đủ. Ha ha…

Hân đánh yêu cậu bạn một cái vào
vai rồi vênh mặt bảo “Cứ chờ xem”. Tú xuýt xoa “Ơn trời vì đã
cho con 20 ngày không bầm tím”. Thế rồi, hai đứa nhìn nhau cười khoái trá.

Xa là nhớ…

Sơn La, những ngày hè tình nguyện.

Một ngày lao động đầy
nhiệt tình làm Hân mệt lả. Hân nhớ đến Tú. Cậu bạn chẳng bao giờ chịu để Hân vất
vả. Đi với Hân, Tú luôn tranh làm việc nặng từ việc xách cặp đến khuân đồ. Nhiều
lúc Hân vừa ghét Tú vì cái tội thích tỏ vẻ nam nhi mà biến cô thành con bé yếu ớt
nhưng cũng có lúc Tú làm Hân cảm động lắm vì ở bên Tú, cô cảm thấy mình luôn được
chở che.

Đi tình nguyện mệt nhưng rất vui. Cô đã
có những ngày sống ý nghĩa, giúp ích cho đồng bào. Tuy điều kiện ở đây khá vất
vả nhưng nó giúp Hân trưởng thành hơn rất nhiều. Lần đầu tiên đi xa lâu như
vậy, Hân rất nhớ nhà. Nhiều khi cô phải cố kìm nén để không khóc vì sợ mọi
người trong đội tình nguyện cười mình yếu đuối.

10h30 tối, sau khi họp
đội, Hân ngồi hong tóc bên cửa sổ. Cứ đến giờ này, mỗi người trong đội lại chìm
vào những thế giới riêng, người thì viết nhật kí, người lại nhắn tin, gọi điện
tíu tít. Gió thổi nhè nhẹ chợt làm Hân nhớ đến những chiều cùng Tú đi hóng gió
ở Hồ Tây, vừa đi vừa mút mát que kem lạnh đang bốc hơi giữa trời Hà Nội oi ả.
Tự nhiên cô thấy nhớ Tú quá. Tuy Tú hay chọc tức Hân nhưng cậu lại là người bạn
tốt nhất của Hân, rất biết quan tâm và hết lòng vì bạn bè. Những kỉ niệm về
tình bạn của hai đứa như theo gió ùa về trong kí ức của cô.

Tít, tít… Tin nhắn
của Tú. Những ngày qua, Hân đã quen chờ cậu bạn hỏi thăm vào giờ này. Cô đọc
lẩm nhẩm dòng chữ “Thứ 7 máu chảy về tim. Nghĩ đến Hân đang chịu khổ rồi
trút giận vào vai anh chàng nào khác làm tim tôi rỉ máu”. Hân nhoẻn miệng
cười, nhắn lại: “Hâm à, tôi đang dưỡng sức đợi ngày về để hành hạ cậu
đấy”. Kim đồng hồ cứ thế xoay vòng theo những tin nhắn vội vã đi về chắt
chiu những niềm vui nho nhỏ cho hai người. Thứ 7 buồn và cô đơn đối với những
ai lẻ bóng nhưng Hân thì khác, cô đã quen cùng Tú đi chơi tối thứ 7 với lí do
mà cả hai cùng gật gù: “Đây không phải ngày dành riêng cho những ai có
người yêu”.

Khi không có Tú ở bên
Hân mới thấy rõ sự quan trọng của Tú trong cuộc sống của mình. Cạnh Tú, cô được
là chính cô, sáng nắng chiều mưa, vô tư, nhí nhảnh. Hơn thế, Tú luôn đem đến
cho Hân cảm giác bình yên trong tâm hôn.

*
* *

Hà Nội mùa hè nóng
bức. Đi làm thêm về, Tú lao ngay vào phòng tắm. Tắm xong, cậu ngồi trước quạt.
Gió quạt thổi vù vù không làm vơi đi cảm giác bức bối. Gió tự nhiên bao giờ
cũng dễ chịu hơn. Lúc này mà có Hân ở nhà, hai đứa sẽ cùng nhau đi dạo mát. Tự
nhiên Tú nhớ Hân. Vắng Hân, vắng nụ cười hồn nhiên, vắng mái tóc quen bay trong
gió… Tú thấy lòng sao trống trải.

Mấy thằng bạn rủ Tú đi
nhấm nháp cà phê. Buồn. Cà phê đắng hơn mọi lần vì vắng Hân. Đưa bàn tay vỗ nhẹ
lên trán, cậu tự cười mình vì cứ nhớ đến cô bạn. Những con mắt của tụi bạn dồn
cả về Tú đầy nghi ngờ vì hôm nay cậu ít nói. Dõi theo cái nhìn ngẩn ngơ của Tú,
họ bắt gặp cô bé bàn bên với ly kem to bự. Tình yêu sét đánh ư? Không, chỉ là vì
cô bé làm Tú nhớ đến một người.

Một ngày thật lạ

Chủ nhật mơ màng. Nhận được tin
nhắn của Hân báo vừa về đến nơi, Tú choàng tỉnh. Có tiếng huýt sáo vang vọng ra
từ căn phòng của một cậu chàng bảnh bao hơn thường ngày.

Giữa bến xe, nhiều ánh mắt dõi
theo khi hai người chạy tới tay bắt mặt mừng như thể vừa cách xa đến hàng thế
kỷ. Hân thủ thỉ: “Nhớ quá đi”. Tú nghe được câu nói hởi lòng hởi dạ:
“Tú cũng nhớ Hân lắm”. Ngay lập tức, Hân cười khanh khách “Ơ
hay, chưa nói hết câu, ý tớ là tớ chỉ nhớ kem cậu mời thôi”. Tú không đối
đáp như mọi ngày, chỉ lẳng lặng nhìn Hân cho thoả 20 ngày xa cách. Hân tò mò
nhìn vẻ mặt thất thần của cậu bạn.:”Sao thế, bạn đen nhẻm nên không nhận
ra à?” Tú giật mình, tủm tỉm đáp: ” Ờ…không, vẫn xinh. Ok, đi ăn
kem nhé”.

*
* *

Vẫn đôi mắt biết cười ngắm nghía
ly kem. “Ăn xả láng, ngắm thoả thích, hôm nay Tú không ăn tranh đâu”.
Hân nhìn bạn dò xét. Cứ là lạ. Cô đưa thìa kem lên miệng. “Hình như tớ yêu
Hân rồi”- Câu nói của Tú làm Hân ngạc nhiên đến nỗi mắt mở tròn xoe nhìn
Tú trong khi tay vẫn giữ khư khư chiếc thìa chưa rút ra khỏi miệng. Không chút
nghi ngờ, Hân bàng hoàng vì biết Tú nói thật bởi hôm nay cậu ý rất khác. Thấy
cô không phản ứng, Tú nói tiếp: “Tú thật sự thích Hân. Xa Hân lâu vậy, Tú
mới biết Hân quan trọng với Tú nhường nào. Cho Tú một cơ hội nhé”. Tú bối rối
nhìn Hân chờ đợi một lời đáp.

Hân lặng thinh nhìn Tú. Nụ cười
dần hiện lên trên khuôn mặt Tú. Tú là thế, luôn cười ngay cả khi căng thẳng nhất.
Hân hiểu rõ và cũng thích Tú. Ngoài cái vóc dáng cao to, Tú có nụ cười hiền hậu
khiến ai gặp cũng có cảm giác Tú là người sâu sắc và biết quan tâm. Hân đã từng
làm cho bao cô nàng phải ghen tị vì có cậu bạn thân như Tú. Nếu là người khác,
có lẽ Hân sẽ thủng thẳng đáp lại đầy kiêu kì nhưng với Tú thì không. Sau những
ngày xa cách, Hân càng trân trọng Tú hơn.Cảm động trước những lời của Tú, cô
thấy cơ thể mình rung rinh đến lạ. Có phải cái ngày không báo trước đó là đây?
Thần tình yêu đã bắn tên vào hai người bạn này? Tim Hân rạo rực. Cô đã kiêu kì
trong những năm qua chỉ để đợi giây phút này- giây phút thấy tim mình loạn nhịp
trước một chàng trai cô yêu và cũng yêu cô hết lòng. Tú là người hiểu Hân hơn ai hết và sẽ mãi mãi là chỗ dựa vững chắc
của Hân. Tình bạn của hai người những năm
qua sẽ là chất keo gắn kết tình yêu này. Hạnh phúc vì nhận ra người cô tìm kiếm từ lâu đã luôn ở bên
cạnh mình, một nụ cười hiện lên trên gương mặt ửng hồng của Hân. Hân không cần
trả lời vì biết Tú sẽ hiểu. Tú thấy nụ cười của cô ấm áp như những tia nắng
vàng đang nhảy nhót quanh hai người vậy. Anh mừng rỡ nắm lấy tay cô. Bàn tay
của Hân chợt nhỏ xíu và cảm nhận được sự ấm nóng khi đặt trong bàn tay Tú. Hai
người đưa mắt nhìn nhau trìu mến, lòng tràn ngập yêu thương vào một “ngày không báo trước”.

You may also like...