Chạy xe ôm chở khách đi đâu cũng được nhưng hễ mỗi lần đi ngang qua vùng Đất Đỏ là Lợi lại bị dị ứng nhạy cảm với câu chuyện tình của nó để lại nơi này cùng một người phụ nữ hơn gấp đôi tuổi nó ; mặc dù trong tình huống quan hệ xã hội này, nó chẳng phải là người có lỗi vì chị cũng như bố chị thảy đều tự nguyện đồng tình, hai người tự động xếp đặt cho nó gặp chị vào một đêm cuối tháng không trăng không sao. Chị phụ nữ này hay dắt xe đạp thồ chở chuối sứ từ rẫy ra bán nơi chợ Đất Đỏ mỗi ngày kiếm hai ba chục ngàn, chị có chồng đã mười hai năm nay nhưng chưa hề có được mụn con nào và đấy chính là nguyên nhân mà ông bố chồng phong kiến đã đuổi hai vợ chồng chị ra khỏi mảnh đất hai sào ở Long Tân cách nay ba năm, ông cũng không quên tuyên bố là khi nào có con thì không những ông sẽ đón hai vợ chồng trở về mà còn cho không hai sào đất. Thắng về nội, thối thì về ngoại, do vậy nên vợ chồng chị đành phải khăn gói quả mướp về nhà cưu mang núp bóng ông bố vợ tuổi già sức yếu tại quê hương chị Võ Thị Sáu từ dạo ấy trở đi ; ông cũng nghèo chứ đâu có giàu có gì nên hai vợ chồng không cầu cạnh được gì cả ngoại trừ một căn nhà nhỏ bằng cái lổ mũi trong góc vườn chuối của ông. Vì tuyệt nhiên chỉ có một đêm thôi thành thử ra Lợi cũng chưa kịp biết tên chị mà chỉ nhớ được khuôn mặt nhỏ nhắn, gầy gò của chị ; khuôn mặt ấy thật chẳng hiểu vì sao không thể nào xóa nhòa đi được giữa nhân tình thế thái quá nhiều nghiệt ngã này mặc dù không những không có gì đặc biệt mà trái lại còn đen đúa, xấu xí. Quả đúng như người ta thường nói, tình yêu không phân biệt tuổi tác, nghề nghiệp, địa vị xã hội…và kể cả nhan sắc nữa ; nói như vậy có nghĩa là không phải người nào có sắc nước hương trời thì mới có tình yêu. Phải nói là nó và chị tuy từ trước đến giờ chưa hề gặp mặt nhau chứ đừng nói là quen biết nhau ấy vậy mà hai chị em yêu nhau thật sự và trong đêm tình đó, cả hai đã cho nhau hết những gì mình có chứ không hề giấu giếm nhau cái gì cả. Trong chuyện này, người đầu tiên nó gặp gỡ, quen biết không phải là chị mà chính là bố đẻ của chị…Một buổi sáng khoảng 9 giờ, như thường lệ, nó chạy đảo vòng ngoài bến xe Bà Rịa ( nó không dám vào bến vì sợ tụi đầu gấu bến xe làm “luật”) thì phát hiện có một ông già trạc tuổi lục tuần tay xách giỏ bố tời đứng khóc bên lề đường như một đứa trẻ, xung quanh có vài ba người dân hiếu kỳ xúm lại. Tò mò, nó cũng dừng xe lại, ngóng chuyện thì mới biết là ông già đi Sài Gòn về tới đây vừa mới xuống xe thì mới hay chiếc ví của ông trong đó có một triệu đồng mà người con trai cả làm việc ở Quận 5 cho ông đã không cánh lại biết bay đến nỗi ông không còn một đồng để đi xe về nhà huống hồ chi là….Có hai ba người hảo tâm gom góp lại cho ông 30.000đ rồi đám người hiếu kỳ kia dần dần cũng tản đi lo việc của mình, khi ông già cũng không còn khóc nữa và chuẩn bị băng qua phía bên kia đường thì Lợi lên tiếng :
-Thưa bác, nhà bác ở đâu để cháu chở bác về!
-Cám ơn cháu. Cháu chạy xe ôm hả? Bác ở tận Đất Đỏ lận. Bác chỉ có 30.000đ người ta mới cho đây vậy trả đủ tiền xe cho cháu không? Thôi để bác đi xe lam vậy
-Cháu chở không lấy tiền bác đâu!
Ông già rối rít cảm ơn nó, đội chiếc mũ bảo hiểm nó đưa lên đầu, ngồi lên yên sau xe Honda rồi nó mở công tắc, lên ga chạy về phía bùng binh ngã ba rạp hát Châu Thành, rẽ phải về phía Long Toàn. Không đầy nữa tiếng đồng hồ sau, nó và ông đã có mặt tại chợ Đất Đỏ, ông nói nó ngừng lại để chờ ông vào chợ mua ít đồ ăn về nhà nấu bữa trưa ; nó móc bóp lấy tờ 50.000đ chị Hoàng cho hôm qua dúi vào tay ông già, ông cầm lấy không ngớt lời cám ơn nó. Vì vậy đó chính là lý dẫn dắt, đưa đẩy Lợi từ chổ được biết chị để đi đến tình yêu ; bữa trưa hôm ấy, nó vui vẻ nhận lời ở lại ăn cơm với bố chị-ông già bị mất ví, chị tuy không đẹp nhưng trái lại chi nấu ăn rất ngon vì mâm cơm chẳng hề có cao lương mỹ vị chi cả, chỉ có đậu que xào lòng gà và canh chua cá đuối nhưng quả thật là dù cho có ai khó tính mấy cũng phải gật đầu khen ngon. Trong bữa cơm ấy, nó đã được bố chị tâm sự kể lể về hoàn cảnh của gia đình bác nhất là về chị, người con gái thứ ba của bác năm nay đã ba mươi bảy tuổi, mặc dù chị có chồng đã lâu nhưng vẫn chưa có được đứa con nào lại còn bị bố chồng xua đuổi rẻ rúng. Nhiều đêm bác cứ mãi thao thức, trăn trở vì chẳng biết cách nào để giúp đỡ chị cho qua cơn hoạn nạn, khốn khó này ; dĩ nhiên là hai vợ chồng đào đâu ra nhiều tiền để mà đi bệnh viện Từ Dũ thụ tinh nhân tạo như người ta? Ở trong xóm có khá nhiều đàn ông tuổi trạc từ 35-45, tay nào tay nấy đều mập mạp, khỏe mạnh ; bố chị liền nghĩ đến việc bảo chị chấp nhận làm bé một ông nào đó may ra có được mụn con. Nhận lúc chồng chị về quê nội ở An Giang chơi (sở dĩ nhự vậy vì không những không còn khả năng truyền giống mà hơn nữa anh ta còn quá đỗi ghen tuông, vả lại dù sao thì giải quyết tế nhị khi không có mặt anh vẫn hơn), bố chị đã đi cầu cạnh hết người này đến người khác nhưng chỉ toàn nhận được những cái lắc đầu từ chối.
Có người sợ gia đình họ bị xào xáo lộn xộn nhưng đa phần đều nói rằng do nhan sắc chị kém cỏi nên họ không có hứng, thậm chí có ông còn tuyên bố rằng nếu chị mà được mắt một chút thì có lẽ nhiều khi khỏi phải cần ông bố phải đi năn nỉ như thế này đâu. Chồng chị năm nay tuy mới bốn mươi mốt tuổi nhưng nhìn thoáng qua như là sáu mươi mốt bởi dáng dấp xanh xao, gầy guộc sau khi trãi qua một trận bệnh sốt rét ác tính gần chết hai năm về trước ; còn chị thì trước kia cũng đâu đến nỗi tệ hại như bây giờ, vào năm ba mươi ba tuổi chị bị viêm ruột thừa phải mổ và điều trị hơn nữa năm mới khỏi cộng với gió mưa cuộc đời liên tiếp lần lượt trút xuống thân thể người phụ nữ ngày này sang tháng khác cứ mãi miết quần quần trên thửa ruộng bốn sào ba vụ/năm của nhà chồng, bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho Tây Thi xuống sắc chứ đừng nói chi là chị. Kể từ dạo ấy cho đến bây giờ, căn bệnh liệt dương của chồng chị càng ngày càng nặng dần cũng như nhan sắc chị kém cỏi đi là hai trở lực rất lớn khiến hai vợ chồng chị tuy ở chung một nhà, ngủ cùng một giường nhưng lửa tình giữa hai trái tim hai vợ chồng hoàn toàn bị tắt ngúm, không thể nào bùng cháy lên được nữa. Thấy cầu cạnh hàng xóm láng giềng không xong, túng quá làm liều, bố chị liền nghĩ đến chấp nhận sự loạn luân trong gia đình ông ; số là chị có hai người em trai, người thứ năm hai mươi tám tuổi và người kia thứ sáu hai lăm tuổi, đầu tiên ông nhờ anh thứ năm thì ông bị ta mắng cho một trận thất kinh sau đó anh thứ sáu do ít tuổi hơn và tuy đã có vợ con song vì thương chị, anh nhận lời bố ngủ với chị ruột mình nhưng số đời éo le, anh ta nói với bố vào lúc trưa là tối nay sẽ đến nhà chị ba nhưng khoảng ba giờ chiều, lúc chạy xe ngoài đường chẳng may tông phải một con chó chạy ngang qua, anh bị ngã chấn thương sọ não qua đời cách nay hơn ba tháng. Sau khi kết thúc câu chuyện, bố chị hạ thấp giọng như là không muốn người ngoài nghe thấy mặc dù chỉ có mình ông và Lợi ; nó nghe ông nói một cách quá đỗi ngỡ ngàng và đúng như theo dự đoán của nó từ nãy đến giờ, thật không ngờ mới gặp nó lần đầu tiên, chưa biết đầu cua tai nheo về nó như thế nào cả mà ông lại dám nhờ nó ra tay giúp giùm cho chị gái nhà ông có được một đứa con, nếu thành thì ông sẽ hậu tạ nó muốn gì được nấy. Lời nài nỉ hết sức chân thành của ông già chứng tỏ tuy ông không phải là hạng người trịch thượng nhưng vì hoàn cảnh quá đỗi ngặt nghèo chắc hẳn là gia đình ông không còn con đường nào khác để mà đi nữa do đã bế tắc cùng đường ; nó không nhận lời ngay mà cũng chưa từ chối, nó lễ phép nói với ông là để nó về suy nghĩ ít hôm nếu được thì sẽ trở xuống tìm chị. Nó ra về bẵng đi hai tuần lễ, nó hoàn toàn không nghĩ ngợi, không nhớ nhung gì về hai cha con ở Đất Đỏ cả ; nó đâu ngờ hai cha con chị đang khắc khoải ngày trông đêm chờ nó nhất là chị khi nghe bố nói chuyện lại, chị cảm thấy rất đỗi vui sướng hoan hỉ vô cùng, bao ưu tư phiền muộn bấy lâu nay cả thảy đều bị xua tan khỏi cỏi lòng chị, chị cảm thấy yêu đời vô cùng và chị hy vọng một ngày gần đây, cậu thanh niên mặt mày còn non choẹt dễ thương kia sẽ quay trở xuống tìm chị. Thật chẳng khác gì thần giao cách cảm giữa chị và nó, một buổi chiều sau khi chở khách đi Vũng Tàu, lúc chạy một mình trên đường về, bỗng nhiên nó cảm thấy lòng trĩu nặng xuống vì một nỗi buồn mang mác từ đâu len lõi vào trái tim nó. Nó vừa cho xe chạy chậm lại vừa suy nghĩ miên man, quả đúng là lâu lắm rồi chưa hề có tiếng gọi tình yêu nào vang lên bên tai nó hay nói cách khác là không có bóng hồng nào lọt vào vòng tay nó. Nó ngẫm nghĩ chị Luyên thì đã ra Đà Nẵng, chị Nương có thai rồi thì làm sao quan hệ với chị được nữa, trong nhà tuy có đến bốn chị gái sẵn sàng làm chuyện “ấy” với nó đó là chị Hai Hảo, chị Ba Hường, chị Năm Hoàng và chị Bảy Sương nhưng không có cơ hội, không có điều kiện thì làm sao thực hiện được ; ngộ nhỡ làm bậy thì rất dễ bị phát hiện chứ chẳng chơi, khi ấy chắc chắn thế nào cũng sẽ bị cạo trọc đầu trét dầu hắc lên sau đó là bị đem đi câu sấu. Lợi bỗng chợt nhớ hiện giờ ở Đất Đỏ đang có một người phụ nữ mà hai tuần nay đêm chờ ngày đợi nó đến một cách tự giác tự nguyện, vậy thì có lý nào nó lại phụ lòng người ta làm gì cho mang tội cơ chứ? Dù sao đi nữa ít nhiều gì thì chị ta cũng giúp cho nó thỏa mãn phần nào nỗi niềm cô đơn khao khát dục vọng của nó chứ chẳng lẽ không được gì hay sao, nếu không được cá thì cũng được tôm tép đại loại ai đâu xách đó về không? Lưỡng lự, phân vân giây lát rồi nó chặc lưỡi “Thôi kệ! Cứ xuống đại Đất Đỏ đi rồi được gì hay nấy, biết đâu?”; sau khi đã quyết định, nó bắt đầu cảm thấy máu trong người sôi lên, khi chạy đến ngã ba rạp hát, nó lấy điện thoại di động ra nhắn tin về máy chị Ba Hường là “em ngủ lại nhà bạn ở Vũng Tàu tối nay” rồi rẽ phải rồ ga chạy thẳng một mạch về Đất Đỏ. Trời càng lúc càng về chiều, hoàng hôn dần buông phủ bao trùm vạn vật, do cảm thấy buồn ngủ nên Lợi tấp xe vào một quán café bên đường, gọi một ly café đá và mấy điếu Jet nhâm nhi, phì phèo ; nó không ngồi lâu mà chỉ khoảng 15-20 phút sau đã gọi tính tiền, ngồi lên xe đi tiếp, nhà chị tuy ở sâu trong ngõ hẻm cách đường lộ khá xa nhưng không phải là không dễ nhớ vì lối vào rất thẳng. Nó vừa ngừng xe trước nhà bố chị thì lập tức con chó phèn lông vàng hoe từ trong nhà phốc ra sủa inh ỏi, ông bố cũng vừa mới ăn cơm xong vì khi ấy trời đã tối hẳn vả lại mắt ông cũng đã quáng gà chẳng nhìn rõ ai nên ông phải bước hẳn ra ngoài cửa để coi ai lại tới giờ này ; ông bỗng thốt lên vui mừng :
-Tưởng ai hóa ra là cậu! Tôi biết thế nào cậu cũng tới cho mà coi.
Rõ ràng là ông mừng vui khôn xiết trông thật chẳng khác gì một đứa bé thấy mẹ mình đi chợ về mua cho mình tấm bánh đa, ông rối rít hỏi nó dùng cơm tối chưa để ông bảo con gái đi nấu ; nghe ông hỏi, tự dưng nó cảm thấy bụng đói cồn cào vô cùng vì chợt nhớ ra là chiều giờ nó chưa ăn gì cả. Ông bảo nó ngồi dùng nước trà rồi bước ra ngoài, đi xuống nhà chị ở mé bên trái nhà ông đâm xéo qua vườn chuối khoảng 10 phút sau ông trở lại, mặt mày tươi rói ông nói nó dắt xe vào để trong nhà ông rồi cứ việc đi xuống nhà chị có tắm rửa, cơm nước gì thì chị sẽ chu tất cho. Nó vâng dạ rồi khoảng 5 phút sau, nó xin phép ông đi xuống nhà chị ; cách nhà bố khoảng chừng 30-40m, nhà chị phải nói là quá nhỏ được cái là kín đáo, sạch sẽ được chia làm hai gian : gian trái sát vách có treo một cái võng, gần đó là bàn đặt bếp ga mini, chạn chén đũa…, có một vách tường gạch ngăn với gian phải chỉ vừa đủ chổ đặt chiếc giường gổ củ kỹ trãi tấm chiếu sờn mòn và song song với vách ngăn có giăng sợi dây kẽm gọn gàng vắt lên khá nhiều quần áo phụ nữ…Sau khi vào buồng tắm bên cạnh nhà múc nước rửa mặt mũi, chân tay sạch sẽ, Lợi bước hẳn vào nhà ; chị đang lúi húi nấu nồi gì đó trên bếp ga, chị bảo nó ngồi nơi võng chơi một chút rồi ăn mì vì chị nghĩ là nếu nấu cơm mà không có rau để nấu canh thì ăn sẽ không ngon miệng mấy chi bằng ăn mì dễ nuốt hơn. Nó nói là nó rất dễ, sao cũng được và chừng ba phút sau, chị nhắc một cái ghế đẩu để trước mặt nó rồi đặt lên mặt ghế một tô mì bốc khói nghi ngút, thơm lừng mùi hành lá lẫn lộn cay cay vị ớt. Từ trước đến giờ, nó ăn mì gói cũng thường xuyên nhưng thật chẳng hiểu là tô mì hiện tại nó đang ăn chị nấu bằng cách nào mà sao nó cảm thấy ngon vô cùng, không thể nào diễn tả nổi ; đã vậy còn trộn thêm một ít thịt bò tái, chả lụa càng làm tăng thêm sự kích thích vị giác tứa ra cả mồm mép. Giống như bao phụ nữ vùng quê là thường tắm vào buổi tối sau khi dùng cơm xong, trong lúc nó vừa hít hà vừa ăn mì thì chị soạn quần áo rồi đi qua buồng tắm ; không biết có phải vì tối nay là tối đặc biệt để đời của chị hay không mà chị tắm rửa, thay quần áo có lẽ hơi lâu riêng nó sau khi ăn xong tô mì thì vẫn ngồi nơi võng thong thả nhấm nháp ly trà đá chị rót sẵn. Trông nó hoàn toàn không có vẻ gì là vội vàng, gấp gáp cả nhưng còn chị thì chị dù cho cố gắng trấn tĩnh, chị vẫn không thể nào tự kiềm chế được nỗi mừng vui hạnh phúc tột độ đang dậy lên trong lòng chẳng khác gì lân gặp pháo. Chị lính quýnh hồi lâu mới cài được nút áo rồi trở vào trong nhà, kéo tấm cửa lại gài cây chốt ngang chắc chắn, chị đi vào buồng rũ chiếu cho sạch, buông mùng giằng cẩn thận xuống chiếu. Một cây đèn dầu nhỏ treo nơi ngạch bên cửa ngăn hai gian tỏa ánh sáng lập lòe, vàng vọt, mờ mờ ảo ảo ; nó nằm nơi võng nghe tiếng chị ho húng hắng lập tức nó biết ngay chính xác tiếng ho đó của chị là một ám hiệu để gọi nó vào thì phải. Vì bữa trước, bố chị có nói là chồng chị đã bỏ đi về quê nội chơi rồi nên phải nói là tối nay nó mới dám đến thực hiện theo như xếp đặt của hai bố con chị ; khoảng gần năm phút sau, nó mời rời võng bước vào buồng. Tuy đã từng trãi qua ba mươi chín cuộc tình với ba mươi bảy người tình làm cho nó thực sự trở thành cáo già sừng sỏ nhưng lạ thật là chẳng hiểu vì sao lúc này nó lại cảm thấy hồi hộp, hoang mang vô cùng chẳng khác gì nó sắp sửa được cận kề ân ái cùng nàng Tây Thi tái thế vậy. Chị đang nằm ở mé trong giường, thấy nó vén mùng chui vào, chị lập tức nhỏm người dậy yên lặng chẳng nói chi cả ; thấy vậy, nó biết ngay là chị đang chờ đợi một sự chủ động nơi nó và chẳng nói chẳng rằng nó từ từ xích người sát vào thân thể nhỏ nhắn của chị, khẽ lần cánh tay phải quàng qua ôm lấy vầng lưng gầy guộc của chị. Ngay từ giây phút đầu tiên, Lợi đã bị kích thích khêu gợi một cách lạ lùng từ bộ đồ vải bông chấm trắng mới tinh mà chị đang mặc trên người lẫn lộn với mùi xà bông Dove thơm lừng tỏa ra từ mái tóc bumbê cắt tém, từ nơi da thịt chị ; nó còn như muốn điên lên vì chị vừa đáp lại nó bằng cách vòng tay ôm vòng qua gáy nó, thế là bao e dè, ngại ngùng nhanh chóng tan biến, nó bắt đầu tình yêu với chị bằng những nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên tóc chị. Chẳng mấy chốc, chị đã nằm dựa sát rạt vào người nó, chị cũng đang rung động cùng nó trao tình cho nhau ngay tại căn nhà nhỏ bé của chị và ngay trên chiếc giường ngủ thường ngày của hai vợ chồng chị. Do xóm nhà chị khá thưa thớt nhà cửa vả lại do trời tối chẳng ai buồn qua lại cho nên mặc dù chưa khuya lắm nhưng hoàn toàn tuyệt nhiên chẳng hề có ai biết được chuyện gì đang xảy ra bên trong nhà chị cả ; đó là chuyện có hai trái tim đang cùng hòa nhịp đập thổn thức, nghẹn ngào với khúc tình ca mà họ đang du dương hát cho nhau nghe với tất cả tâm tình, với bao nhiêu vuốt ve mơn trớn để tạo kích thích, ham muốn dục vọng cho nhau. Mới đầu chị còn chưa dám đối diện với nó, người tình mới nhỏ tuổi của chị nhưng dần dần chị cũng xoay mặt lại cận kề với khuôn mặt nó và với tình yêu mãnh liệt nồng cháy, nó rạo rực hôn lần từ tóc chị xuống trán chị, từ trán chị xuống mắt chị, mũi chị, hai gò má chị ; từ hai gò má chị lần qua hai bên mang tai chị rồi nhẹ lướt xuống cổ. Chị nhắm nghiền cả hai mắt lại, mặt không ngớt nghiêng qua ngửa lại, miệng mãi miết rên xiết không thôi vì chị hoàn toàn thả người bay bổng vào vùng mê hồn trận ngất ngây, đắm đuối của dục tình mà có lẽ đây là lần đầu tiên chị mới lạc bước vào ; vầng cổ chị ngước cao liên tục nấc lên từng hơi thở như sắp đứt, hổn hển chẳng khác gì cái bể lửa trong lò rèn đang được thổi hơi vào dậy bừng lên muôn ngàn tia lửa sáng chói bắn ra xung quanh. Từ trước đến giờ, ba mươi bảy người tình của Lợi đa số ai nấy cũng đều xinh đẹp, đứng ở tốp ten có thể kể đến là chị Hai Hảo, chị Ba Hường, chị Tư Nghĩa, chị Năm Hoàng, chị Sáu Minh, chị Tố Mỹ, chị Bảy Sương, chị Hải, chị Luyên, chị Phượng và có người nhan sắc kém cỏi nhất là chị Liên ở Long Thành ; đêm nay tuy gặp gỡ một người tình còn tệ hơn cả chị Liên nhưng chẳng hiểu làm sao nó cũng cảm thấy thân thể chị kích thích nó một cách ghê gớm như vậy do đó nó quyết định kéo dài thời gian ân ái, làm tình với chị ra càng lâu càng tốt chứ mới đầu thì nó chỉ dự định sẽ nhanh chóng làm cho xong cái điều mà bố con chị cần.
Nó nghĩ “chắc là vẻ đẹp của chị tiềm ẩn đâu đó ở bên trong chị giống như người ta thường nói là có duyên ngầm vậy?”, nghĩ thế nó càng lúc càng cảm thấy háo hức xen lẫn rạo rực, ham muốn tột độ do đó nó hạ quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm hiểu, khám phá, thưởng thức và chiếm đoạt chị cho đến tận cùng mới thôi. Bằng thao tác nhẹ nhàng, khéo léo, điêu luyện, nó khẽ dìu đỡ chị ngã người nằm xuống trên manh chiếu sờn mòn, gối đầu chị lên chiếc gối tai bèo trần trụi ; chẳng khác gì một con mèo nhỏ đang cuộn mình trong chăn ấm, chị ngoan ngoãn phục tùng nó một cách hoàn toàn vô điều kiện vì chắc chắn là trên đời này chỉ có cậu trai trẻ này thôi chứ tuyệt nhiên không còn ai khác mà vào đây đặng mà giúp đỡ chị cả thì làm sao chị dám nghĩ đến chuyện phản đối, cự tuyệt nó cho được. Mới lúc nãy đây, thấy bố lật đật đi xuống báo cho chị biết là cậu trai hôm bữa trở xuống rồi, mau mau chuẩn bị cơm nước để thết đãi cậu ấy đi rồi còn…, mãi cho đến giờ đây chị vẫn còn chưa tin được đó là sự thực ; chị nhận thấy đôi môi cậu trai đang mày mò tìm kiếm đôi môi chị và lẽ đương nhiên tuy có đôi chút bẽn lẽn, ngượng ngùng vì dù sao đây vẫn là lần đầu tiên nhưng chị vẫn tự nguyện nồng nhiệt đón nhận bằng cách hé môi gắn vào môi nó, đưa lưỡi ra quấn quýt lấy lưỡi nó. Không gian xung quanh như đang chùn lại, thời gian tựa ngừng trôi, cả vũ trụ vạn vật ở bên trong lẫn bên ngoài ngôi nhà bé nhỏ của chị cả thải đều lặng yên một chổ chứng kiến cuộc tình tràn đầy tuyệt vời, hạnh phúc mà hai chị em âu yếm, ân cần trao tặng cho nhau ; nụ hôn đầu đời của hai chị em quả thật không có nụ hôn nào trên thế gian này có thế sánh ngang bằng được về mức độ mùi mẫn, say sưa, thắm thiết đến mức độ như vậy. Như đã nêu lên lúc đầu truyện, rõ ràng tình yêu không lệ thuộc vào nhan sắc, điều đó có nghĩa là không phải người phụ nữ nào có nhan sắc chút đỉnh thì tình yêu mới đến với họ ; mặc dù đã có chồng mười mấy năm nay nhưng có thể kết luận rằng đêm nay mới chính là đêm tình trọn vẹn của chị khiến chị không khỏi cảm thấy sung sướng, hoan hỉ vô cùng. Ở nhà trên, có lẽ do mừng quá nên bố chị cũng không tài nào ngủ được, một niềm vui bao la âm thầm dậy sóng lên trong cõi lòng ông khiến cả người ông cứ bừng bừng, rạo rực ; ngay cả đến ông là người ngoài chứ đừng nói chi đến chị là người trong cuộc thì có thể phát điên lên được vì cuộc tình quá đỗi bất ngờ này.
Ông hết đi đi lại lại trong nhà rồi ra ngoài ngó chăm chăm về phía căn nhà của con gái, đương nhiên là ông không thấy được gì cả ngoại trừ vài tia sáng vàng vọt, mờ mờ hắt ra từ ngọn đèn dầu trong nhà ; ông thầm mong kết thúc cuộc tình này, con ông sẽ có được một đứa con đặng mà hưởng được gia tài bên nhà chồng cho cuộc đời bớt đi phần nào cơ cực, nhọc nhằn. Lúc bấy giờ, ngôi nhà nhỏ bé kín đáo của chị đã trở thành nơi động phòng hoa chúc giữa chị và Lợi-người tình chính xác nhỏ hơn chị những hai mươi tuổi còn chiếc giường gỗ bên trong gian buồng lại hóa nên giường hạnh phúc của hai chị em. Trong cảnh tranh tối tranh sáng mờ mờ ảo ảo, hai bàn tay nó không thể nào để yên được nữa mà bắt đầu mày mò, sờ soạng thân thể chị ; mái tóc chị tuy cắt tém gọn lên ngắn ngủn như đàn ông nhưng do có lẽ là chị siêng gội nên cũng khá mềm mại, mịn màng và thơm tho, chính mái tóc ấy cũng là một trong những nguồn kích thích tác động mạnh đến nó khiến cho càng lúc nó càng cảm thấy khát khao một cách mãnh liệt mà bằng chứng là nó cứ mãi miết hôn như mưa tựa gió lên khắp khuôn mặt gầy guộc của chị. Từ đó, nó hôn lần xuống cổ xuống vai chị rồi trong cảm giác phấn khích, hai bàn tay nó khẽ lần cởi hai hột nút ốc nơi cổ và ngực chiếc áo đồ bộ bông chấm trắng mà chị đang mặc ; dĩ nhiên chị không những không phản đối, cự tuyệt chi cho mất công vì đấy chính là một trong những gì chị mong ước bấy lâu nay mà trái lại, hai bàn tay chị lại lần lên giúp đỡ hỗ trợ nó cởi tiếp hột nút áo thứ ba, thứ tư rồi cuối cùng là hột nút áo thứ năm. Sau khi mở rộng hai vạt thân áo trước của chị sang hai bên, ngay lập tức chị khẽ nghiêng người để nó dễ dàng cởi hai ống tay áo ra khỏi hai tay chị, hết cánh tay phải rồi đến cánh tay trái ; nó để chiếc áo chị lên mé đầu giường và tuy ánh sáng bên trong buồng không rõ ràng mấy nhưng dầu sao nó cũng nom thấy được chiếc áo ngực bằng thun mouse bó sát lấy hai bầu vú chị đã hơi cũ vì sờn mòn và từ màu trắng chuyển sang màu cháo lòng.
Chị hơi nhỏm lưng lên, nghiêng qua bên phải một chút khi hai bàn tay nó từ từ luồn xuống dưới lưng chị mò mẫm tháo cái móc nhôm nhỏ nối hai sợi dây áo ngực chị lại với nhau, khi một tiếng phựt nho nhỏ vừa vang lên thì cũng đúng lúc ấy thì áo ngực chị không còn bó sát vào da thịt chị nữa mà đang lỏng dần, lỏng dần rồi tuột lệch xuống dưới và bàn tay phải nó thoải mái cầm lấy để lên cùng một chổ với áo đồ bộ của chị. Nhắc lại ông chồng chị hiện giờ đang ngủ say sưa tại nhà một người anh bà con ở Trà Vinh, anh ta không thể nào ngờ được rằng trong thời gian anh đi về quê, bố vợ anh đã dám ngang nhiên liều lĩnh xếp đặt một cuộc tình loạn luân giữa vợ anh và thằng em ruột nhưng cuối cùng lại không thành vì chẳng may cậu em bị tai nạn giao thông qua đời và nay lại tiếp tục tạo điều kiện cho chị ân ái, làm tình cùng một thằng nhóc chạy xe ôm nhỏ tuổi hơn gấp đôi chị ; vậy là trong gia đình, anh ta tuy có mặt cũng coi như là không có, chẳng khác gì một người thừa trên thế gian này không được một tích sự gì cả. Công tâm mà nói, nếu cuộc tình đêm nay mà có kết quả nghĩa là vợ anh mang thai và cho dù chắc chắn đó hoàn toàn tuyệt nhiên không phải là máu mủ của anh nhưng nó sẽ giúp anh có được một gia tài không nhỏ từ bố anh cho đó là hai sào đất, một thứ mà hiện tại dầu cho có nằm mơ cũng không bao giờ thấy được ; mai sau này, anh ta sẽ ngang nhiên, tự hào quay trở lại Long Tân thừa hưởng món quà trời phú một cách ung dung, tự toại mà không hề sợ hãi, lo lắng bất cứ điều gì nữa cả vì vợ anh cuối cùng rồi cũng có một đứa con như bao nhiêu anh chị em khác trong gia đình. Lúc này, Lợi đang thay thế anh để thực hiện nhiệm vụ của một người chồng với vợ anh ngay trong ngôi nhà thân thương và trên chiếc giường quen thuộc mà vợ chồng anh đã từng đầu ấp tay gối mười hai năm nay.