Perfect – Kì 5: Kết thúc

Diệp thấy tự nhiên Chi rẽ vào một hàng lang vắng. Và rồi không thể tin vào mắt mình, Hoàng Anh, khối trưởng khối nó xuất hiện.

@font-face {
font-family: “Courier New”;
}@font-face {
font-family: “Wingdings”;
}@font-face {
font-family: “Calibri”;
}p.MsoNormal, li.MsoNormal, div.MsoNormal { margin: 0in 0in 10pt; line-height: 115%; font-size: 11pt; font-family: “Times New Roman”; }p.MsoListParagraph, li.MsoListParagraph, div.MsoListParagraph { margin: 0in 0in 10pt 0.5in; line-height: 115%; font-size: 11pt; font-family: “Times New Roman”; }p.MsoListParagraphCxSpFirst, li.MsoListParagraphCxSpFirst, div.MsoListParagraphCxSpFirst { margin: 0in 0in 0.0001pt 0.5in; line-height: 115%; font-size: 11pt; font-family: “Times New Roman”; }p.MsoListParagraphCxSpMiddle, li.MsoListParagraphCxSpMiddle, div.MsoListParagraphCxSpMiddle { margin: 0in 0in 0.0001pt 0.5in; line-height: 115%; font-size: 11pt; font-family: “Times New Roman”; }p.MsoListParagraphCxSpLast, li.MsoListParagraphCxSpLast, div.MsoListParagraphCxSpLast { margin: 0in 0in 10pt 0.5in; line-height: 115%; font-size: 11pt; font-family: “Times New Roman”; }div.Section1 { page: Section1; }ol { margin-bottom: 0in; }ul { margin-bottom: 0in; }

Không
hiểu Vy có ý gì, nhưng nó vẫn nhìn Chi và Diên Vỹ bước vào thang máy với một
thái độ rất thản nhiên, thậm chí có phần dửng dưng. Chi lấm lét nhìn Vy, nhưng
cũng không dám mở miệng nói, với lại có Diên Vỹ ở đây nên nó cũng hơi ngại. Ba
đứa con gái im như thóc trong khoang thang máy đang vun vút lao xuống.

Thang
máy vừa mở cửa, Vy đã bước ra thật nhanh rồi rẽ luôn vào siêu thị phía bên phải.
Ở khu chung cư cao cấp này, tầng một đã được cho thuê trở thành một khu có đầy
đủ siêu thị, nhà hàng, ngân hàng,… Lúc Chi chào Diên Vỹ xong quay lại đã thấy
Vy mất hút từ lúc nào. Nó hơi hoang mang, nhưng đành kệ thôi, lát nữa về gọi điện
cho Vy vậy. Vừa rảo bước ra bến xe bus, Chi vừa bơi trong đống lý do mà nó vừa
nghĩ ra để giải thích về chuyện vừa rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn không
có ý tưởng nào khả dĩ. Chi vừa ngồi xuống băng ghế ở bến xe thì được một phen
giật nảy mình. Vy đã ngồi đó, ngay cạnh nó từ lúc nào.

– Mày tưởng
trốn tao được dễ thế hở? Hôm nay không kể hết cho tao còn lâu tao mới cho mày về
nhà.- Vy cười ranh mãnh. Trái ngược hoàn toàn với suy đoán của Chi, không hề có
một chút giận dữ.

Chi rối
bời không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng nó vẫn đứng dậy đi theo Vy. Tưởng
con bé đi đâu, hóa ra nó dẫn Chi quay lại đúng tòa nhà khi nãy.

– Đang đi
đâu thế này?

– Lên nhà
bà ngoại tao. Mấy hôm nay tao cãi nhau với bố mẹ, đang ở đây lánh nạn mấy hôm.-
Vy thủng thẳng.

Đúng là
sức người nào đọ nổi với sức trời, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Chi cố sang đây để
trốn bọn con trai ở nhà, nhưng nó ngờ đâu Vy lại ở ngay cùng tòa nhà với Diên Vỹ,
chỉ khác tầng mà thôi. Cả năm có đến 365 ngày cho Vy giận dỗi bố mẹ bỏ sang nhà
bà, thế mà nó lại chọn đúng ngày hôm nay, lại còn đi thang máy rất đúng lúc nữa
chứ. Chi chép miệng, đến nước này, chắc nó cũng chẳng còn hơi sức nào mà nói dối
nữa. Nó mệt mỏi với sự che đậy giấu giếm lắm rồi.

Vy kéo
nó vào trong nhà, nhưng Chi vẫn còn ngần ngại.

– Mày yên
tâm, không có ai ở nhà đâu. Bà tao đi lễ cùng hội phụ lão từ sáng sớm rồi. Nhà
chỉ có mỗi cô giúp việc thôi.

– Mình bà
mày mà ở cái nhà to thế này á?- nghe lời Vy, Chi cũng yên lòng bước vào. Nó bất
ngờ trước độ rộng của một căn hộ chung cư, mặc dù đã biết trước ở những căn nhà
ở tầng trên này rộng gấp đôi gấp ba ở dưới. Thế này thì không rõ nhà ở tầng VIP
thế nào nữa đây.

– À
không, ở với dì chú tao nữa ấy chứ. Nhưng tháng này dì chú tao phải đi công tác
cả, nên ở một mình. Tao vẫn hay qua đây luôn, vừa chăm sóc bà, vừa tiện tránh bố
mẹ tao. Dạo này có đứa con gái bạn bố tao vừa lấy chồng, về đến nhà các cụ lại
kể lể so sánh.

– Hic mới
18 mà đã…Bố mẹ mày thích tảo hôn thế cơ à?

– Không đến
nỗi, nhưng muốn tao có người yêu lắm rồi. Cứ về nhà là ca than, tao đến chết mất
đây.- Vy thở dài, nhưng sau nó lại giật mình nhớ ra mục đích chính vì sao nó
kéo Chi về đây. Đâu phải ngồi tán chuyện của nó đâu! Chuyện của Chi cơ mà !

– Thôi đừng
có đánh trống lảng, liệu hồn kể hết mọi chuyện ra đi cô ạ. – Vy nghiêm mặt. Đã
xác định trước “số phận”, Chi quyết
định sẽ kể, kể hết cho Vy. Dù sao thì nó cũng tin bạn của mình, ý định này thực
ra nó đã định làm từ rất lâu, nhưng vẫn hơi ngại Hoàng Anh. Nhưng Hoàng Anh còn
tự ý kể cho Diên Vỹ, nó cũng có quyền chứ.

Chi
ngồi xuống, thở một hơi dài. Quyết định thế nhé, nó sẽ nói đây.


Chi kể. Nó nói như chưa bao giờ được nói. Nó kể mọi chuyện, tất cả những gì đã
diễn ra kể từ cái ngày nó nhận được điện thoại của bố báo sắp có người đến ở
cùng nhà với mình, cho đến khi nhập học, cho đến những đêm xem phim, cho đến mối
quan hệ tình cảm rắc rối của hai người kia, và cho đến tận những chuyện của
ngày hôm nay. Mỗi lần một chuyện được nói ra, sự nặng nề trong lòng nó lại giảm
đi một phần, cho đến khi câu chuyện kết thúc thì nó thực sự đã có thể thở phào
nhẹ nhõm. Vy nhìn nó chăm chú, rồi đột nhiên cười. Nụ cười lạ lùng, không lém lỉnh
như mọi khi, mà có chút gì đó cảm thông, giống như nụ cười của người chị dành
cho em gái.

– Giữ được
từng đó thứ trong lòng, trong một thời gian như vậy, mày cũng giỏi lắm đấy chứ.
Đâu có ngu ngơ gì như mày vẫn nhận đâu Chi.- Vy chốt một câu sau khi nghe Chi
nói liền tù tì hơn một tiếng đồng hồ.

Chi
vừa uống ừng ực cốc nước vừa gật gật đầu hoàn toàn tán thành. Nó vốn là một đứa
con gái đơn giản từ lối sống đến cách suy nghĩ, vậy mà bị cuốn vào một mớ hầm
bà lằng mấy chuyện rắc rối này. Mệt mỏi lắm thay. Nó đã phải cố gắng, phải kìm
nén nhiều lắm lắm.

– Việc
mày không kể với tao, mày có lý do riêng, tao hiểu mà, đừng nặng đầu về chuyện ấy.
Thật ra tao cũng hơi lờ mờ đoán ra một chút, nhưng không ngờ dây mơ rễ má lại
dài đến mấy cây số như thế này. Tao biết ngay mà, nhìn cái mặt mày là tao biết
đang có vấn đề, có chối thì cũng tự lòi đuôi ra thôi haha- Vy lại trêu chọc Chi
như mọi khi.- Thôi không sao, giờ thì thoải mái rồi nhé. Từ bây giờ mày mà còn
giấu tao cái gì là tao cạch không chơi với mày nữa đâu đấy.

Chi
cười bẽn lẽn. Vy lúc nào cũng thế, dù vẫn hay trêu chọc nó, vẫn khiến nó nhiều
lúc tức điên, nhưng thực ra lại luôn là người ủng hộ, là một chỗ dựa tinh thần
đáng tin cậy nhất. Nó thầm cảm ơn cái ngày mà Vy quyết định ngồi xuống cạnh nó
trong cái phòng học hầm hập hơi người ấy, cảm ơn vì đã mang lại cho nó một người
bạn tuyệt vời đến thế.

– Nhưng
mà này, mày phải chú ý cẩn thận hơn nhé. Lỡ may hôm nay không gặp tao mà lại gặp
đứa khác, thì chẳng biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu đâu.

– Chỉ là
tao với Diên Vỹ cùng đứng nói chuyện, có gì đâu?- Chi thắc mắc.

– Mày biết
sao được với miệng lưỡi thế gian. Cẩn thận vẫn hơn Chi ạ.

Chi gật
đầu. Bản chất của mọi chuyện vốn chẳng có gì, nhưng nó hiểu, thế nào là sức mạnh
của tin đồn.

……

Cuối
tháng 12. Mùa đông Hà Nội đã chợt đến tự khi nào. Cái rét ngọt đã len lỏi khắp
phố phường. Đất trời ảm đạm, nhưng khắp nơi như sáng bừng với đủ màu sắc sặc sỡ
của những chiếc áo khoác bông xù, nhưng chiếc khăn len, rồi mũ, rồi găng. Các
cô gái khi đến trường lúp xúp dưới lớp khăn áo dày, dễ thương như những chú gấu
bông. Chi đứng trên ban công tầng ba, ngắm nhìn mọi người đi lại dưới sân trường
giờ tan học buổi sáng. Nó ngó thấy bóng dáng Diên Vỹ từ phía xa, Tiểu Long Nữ
ngày nào giờ đã thành Công chúa Tuyết rồi. Kể từ cái ngày rắc rối đó, lâu lâu
nó vẫn ghé qua chơi với Diên Vỹ, tiện thể được nếm bao nhiêu loại bánh ngon. Nó
cười nhẹ, một làn gió lạnh buốt đột ngột thổi tới, khiến nó hơi rùng mình.

– Cẩn thận
không lại ốm giờ. Đã yếu còn hay ra gió, thời tiết này không đùa được đâu.- Vy
nhắc. Chi gật đầu, lấy tay quẹt mũi, quàng lại chiếc khăn dày cho tử tế rồi lại
cầm lấy cọ vẽ. Cả nó, Vy, cùng mấy đứa bí thư, lớp trưởng, lớp phó của các lớp
trong khối đang hì hục tô tô vẽ vẽ, cắt cắt dán dán, lên kế hoạch chuẩn bị cho buổi
hội trại tuần sau.

Đây là
lần đầu tiên nó tham gia chuẩn bị cho một hội trại, trước kia cấp 3 trường nó
chưa bao giờ có mấy hoạt động tương tự. Khối nó cũng đã rất vất vả, cả về tinh
thần lẫn…vật chất, gần như “giành giật” với các anh chị khóa trên để đấu giá được
gian trại lớn nhất với hai mặt tiền ngay trung tâm sân trường này. Tuy nhiên,
khi trại đã nhận về rồi, thì chẳng có “thường dân” nào chịu tham gia trang trí
lên kế hoạch buôn bán, rốt cục lại đổ tất lên đầu các “sếp” ( gọi là sếp, nhưng
Chi toàn tự thấy mình là culi của các bạn thì đúng hơn). Dù sao cũng đã trót
phi lao, đành phải theo lao thôi. Mấy lớp kia được giao nhiệm vụ lên kế hoạch
kinh doanh, đi mua bán, thuê quần thuê áo, còn lớp nó bốc thăm trúng việc trang
trí. Chi cũng khá thích việc tô vẽ cắt dán này nên cũng không lấy gì làm phiền.
Thế nhưng Vy có vẻ không hài lòng với việc mỗi lần nó định pha màu tím thì lại
thành màu nâu, hoặc quên mất cọ đang dính màu đen nhưng vẫn vô tư ngoáy vào ô
màu vàng. Quân thì chẳng nói chẳng rằng gì mấy, cứ cắm cúi cắt rồi tô. Ba đứa
ba góc với một đống giấy, xốp, màu, im lặng làm việc.

…….

Diệp
đang ngồi trên băng ghế dài, bên cạnh nó, lớp trưởng đang nói gì đó về việc phải
mua chừng ba trăm cái cốc giấy, rồi năm hay sáu bịch giấy ăn. Toàn những chuyện
chẳng liên quan. Nó lơ đãng đưa mắt về phía góc hành lang bên kia, nơi lớp A5
đang lúi húi tô vẽ. Ba người đó thật kì lạ, hai đứa con gái thì không có gì nổi
bật mấy, đứa tóc dài hơn trông cũng khá xinh, nhưng người đáng chú ý nhất chính
là cậu lớp trưởng lớp đó. Bọn con gái trong trường cứ bàn tán về cậu khối trưởng
Hoàng Anh, chứ Diệp thấy gã con trai đó chẳng có gì thú vị, không muốn nói là
nhạt nhẽo. Nó không ưa con trai Sài Gòn. Ngày đầu tiên vào trường, nó đã để ý đến
Quân, cậu bạn cao ngỏng ngồi một mình xếp rubic ở ghế đá sân trường ấy. Không
được xếp vào cùng lớp với cậu ta, Diệp có hơi buồn một chút, nhưng sau nó lại hạ
quyết tâm không thể để đứa con gái nào khác xớ rớ lại gần bạn ấy. Diệp biết bọn
con gái trong trường vẫn thường gọi nó là Diệp “chim lợn”, nhưng có hề gì, miễn
là đạt được mục đích của mình mà thôi. Hơn nữa nó cũng làm gì xấu đâu, chẳng
qua chỉ là cho mọi người biết những sự thật đang bị che giấu mà họ đáng được biết
mà thôi. Cũng chẳng trách được nó, vì nó quá nhạy bén với thông tin thôi mà.
Không có đứa “chim lợn” như nó, lấy đâu ra đề tài cho các anh các chị bàn bạc
giết thời gian? Phê bình người khác mà không nhìn lại chính mình.

Ấy, có
phải nó nhìn nhầm không, hay là mắt nó có vấn đề?

Có đúng
là Quân “của nó” đang nhìn đứa con gái tóc lỡn cỡn kia rất chăm chú hay không?
Con bé đó đang hí hoáy giúp bạn pha màu, còn Quân thì dừng hẳn lại, say sưa
nhìn. Chết thật, chết thật, chỉ một chút sơ sểnh mà đã thế này đây. Diệp không
ngờ là con bé trông chẳng có gì đặc biệt kia lại đang rơi vào “tầm ngắm” của
người – nó – để – ý. Diệp hậm hực, thế này là không được, không được rồi.

….

Cuối
cùng thì vào ngày mai, hội trại sẽ diễn ra. Chi và hai người bạn của nó đã rất
vất vả, và khá hài lòng với những gì bọn nó đã đạt được. Một lâu đài Hogwarts
mini đang hiện lên trước mặt nó. Chỉ ngày mai thôi, những bạn gái xinh tươi nhất
khối sẽ là những phù thủy dễ thương sẽ đứng ở ngay đây, bày bán những thứ nào
“bia bơ”, nào “nước ép bí rợ”, nào đủ các loại kẹo của tiệm Công Tước Mật. Bây
giờ đã là 5 giờ chiều, vội vàng thu dọn đồ đạc, Vy xin phép về trước vì hôm nay
nhà nó lại đi dự tiệc. Chi nhìn gương mặt ngán ngẩm của con bạn thân mà không
khỏi nhịn được cười. Nó cũng sắp xếp mọi thứ lại gọn gẽ rồi về sớm, ngày mai sẽ
rất mệt đây. Quân gật đầu với nó “Bọn mình cũng về thôi, ngày mai lại đến sớm.”

Giờ chiều
tan tầm đường đông như mắc cửi. Xe đạp, xe máy, ô tô, rồi cả một chiếc xe tải
không rõ ở đâu len chặt các làn đường. Người ta ấn còi, người ta chen lấn đến từng
cm, khói bụi mịt mù. Chi đang ở giữa cái đám người lộn xộn bát nháo ấy, và nó
không rõ là nó sẽ mắc kẹt ở đó bao lâu. Đang bực mình bởi một người đằng sau cứ
ấn còi loạn lên rồi húc cả xe vào đuôi xe mình, Chi đột nhiên thấy một giọt nước
lạnh buốt rơi ngay lên đỉnh mũi. Nó giật mình, đến lúc nó kịp nhận ra thì “Ào”
một tiếng, mưa đã rơi xối xả như trút nước. Mưa to như thế này vào tháng 12
sao, không lẽ trái đất nóng lên đã làm biến đổi khí hậu đến mức này. Nhưng Chi
đâu còn thời gian mà nghĩ tới chuyện vì sao đột nhiên trời mưa, hay là việc nó
đã ướt như chuột lột. Nó chỉ nhớ ra rằng, tất cả những đồ trang trí của trại nó
đã được giăng hết ra ngoài, sẵn sàng chờ đón ngày mai. Mọi thứ đều làm bằng giấy,
e là bây giờ…

Chi
không còn nghĩ đến bất kể điều gì khác, nó cố gắng lách sang làn đường ngược lại,
quay về phía trường. Hốt hoảng không kịp gửi xe, nó phóng thẳng vào giữa sân chỗ
các trại đã được dựng sẵn. Cũng lúc ấy nó cũng thấy Quân phóng xe tới, mặt căng
như dây đàn. Trước mặt hai đứa bọn nó, công sức của mấy buổi chiều đã chỉ còn
là những tờ giấy nhòe màu sũng nước.

Chi đờ
đẫn nhìn theo dòng nước hòa lẫn với màu vẽ, loang lổ chảy những vệt dài. Đột
nhiên nó muốn khóc quá, và không kịp kìm lại, một vài giọt đã tự lăn xuống mất
rồi. Quân thấy Chi đứng như trời trồng, bèn kéo con bé đứng tránh vào hành lang
cạnh đấy. Chi để mặc Quân kéo đi, mắt nó vẫn dán chặt vào những vệt màu.

– Chi,
bình tĩnh lại chưa?- Quân lắc mạnh vai Chi, hỏi dồn.

Chi gật
đầu. Dù hụt hẫng vô cùng, nhưng nó biết đây là lúc phải làm một cái gì đó, chứ
không phải đứng đó mà khóc lóc.

– Có còn
tí vật liệu nào không nhỉ? – Quân hỏi.

– Bìa với
xốp thì vẫn còn, nhưng màu nước với mấy thứ linh tinh thì hết rồi.- Chi nhẩm
tính.

– Thôi được
rồi, bây giờ tớ sẽ đi mua thêm màu rồi đêm nay thức làm lại vậy. Cậu đừng lo
quá, về nghỉ đi, sáng mai đến sớm giúp tớ dựng lại cái tháp là được rồi.- Quân
nói, hơi thở dài.

– Không
sao đâu, cậu cứ để tớ vẽ lại tháp cho, cậu về làm lại khung là được rồi.

– Sao lại…

– Tớ giỏi
tô vẽ hơn cậu mà.- Chi cười, nó biết Quân không khác gì Vy, cũng khá chật vật với
mấy việc cầm cọ tô vẽ. Để cậu ấy làm, nó làm sao yên tâm được.- Với lại cậu về
cắt lại mấy hình trang trí, sáng mai mang đến đính lại, thế đã được chưa?

– Như thế
có quá nhiều việc cho cậu không? Hai cái tháp cũng lớn thế kia…- Quân ngại ngần.

– Được rồi,
được rồi- Chi gật đầu. Rồi không để Quân kịp phản ứng, nó chạy vội ra phía chiếc
xe máy vẫn còn dựng giữa sân trường lúc này mưa đã tạnh. Cơn mưa kéo dài khoảng
mười phút, nhưng đã phá hủy công sức của bọn nó trong suốt ba ngày.

May
mắn cho Chi là hàng văn phòng phẩm gần nhà nó vẫn chưa đóng cửa. Về đến nhà, nó
chỉ kịp tắm gội cho hết nước mưa, ăn qua loa rồi cắm đầu vào pha màu. Bố mẹ nó
cũng thừa biết tính nó, nên cũng không nói gì, để yên cho nó bày bừa ra phòng
khách (phòng nó có muốn bày cũng chẳng còn chỗ mà để), chỉ yêu cầu đừng có để
màu rơi ra sàn ra thảm mà thôi.

Hoàng
Anh đi họp trên trường, 8 giờ tối mới về nhà. Gọi là họp, nhưng thực chất là hội
sinh viên lại tụ tập hát hò ăn uống, năm nào trước ngày diễn ra hội trường chả
vậy. Vừa bước vào phòng khách, nó đã thấy Chi đang bò nhoài ra sàn, xung quanh
tùm lum nào bìa nào giấy, cọ để tung tóe mỗi chỗ một cái, mặt mũi bơ phờ nhưng
tập trung cực độ.

– Vì cơn
mưa chiều nay hả?

– Ừ- Chi
không buồn kể lể dài dòng, nó đang cố gắng hoàn thành nhanh hết mức có thể.

Hoàng
Anh không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn Chi làm. Ngồi nhìn một lúc, nó chép miệng
thở dài, rồi xắn tay áo lên nhặt lấy một chiếc cọ.

– Đừng có
mà làm hỏng tác phẩm của tôi đấy nhá.- Chi cười, nhưng nó vẫn không ngẩng đầu
lên.

– Tôi chắc
chắn vẽ đẹp hơn cậu, chỉ sợ lúc dựng lên nó lệch nhau quá thôi.

– Được, để
xem mèo nào cắn mỉu nào nhé.

Hai
đứa làm một lúc thì có điện thoại. Là Vy. Mãi đến tận lúc này con bé mới thoát
được khỏi vòng vây tiệc tùng. Nghe Chi nói, nó bần thần hết cả người. Nó ở
trong khách sạn từ chiều, đâu có biết bên ngoài mưa một đợt như thế đâu.

– Đừng
lo, sẽ ổn cả thôi. Mai chỉ cần mày đến sớm cho tao nhờ.

– Có thật
là không sao không? Tao có làm gì giúp được không?- Vy vẫn lo lắng.

– Lớp
mình quá may phước có mấy đứa culi cao cấp trách nhiệm như bọn mình- Chi cười-
Tao bảo ổn là ổn mà.

– Ừ, thế
tao yên tâm rồi, cố lên nhá.

Chi bảo
Vy cứ yên tâm, nhưng thực ra trong lòng nó vẫn khá lo lắng. Khối lượng công việc
nhiều quá, kể cả có Hoàng Anh giúp mà từ tối tới giờ mới được có một phần ba.
Kiểu này lại một đêm trắng rồi. Bình thường thức đêm hoàn toàn không phải là vấn
đề gì to tát, nhưng cả ngày hôm nay, Chi đã thấm mệt rồi.

Sau đó
một lát thì Quân gọi điện. Thằng bé hỏi tiến độ thế nào, cũng không quên dặn
Chi đừng quá sức, có gì mai đến sớm mọi người cùng làm nốt là được. Chi cũng ậm
ừ, nhưng đời nào nó lại để như thế. Một khi nó đã nhận, nó sẽ làm, nguyên tắc của
Chi là như vậy. Đã trót vác tù và hàng tổng, phải vác cho đến cùng chứ.

Nhưng đến
khoảng 1 giờ sáng thì Chi không chịu nổi nữa, hai mắt nó gần như muốn rụng đến
nơi. Nó lờ đờ vào nhà tắm rửa mặt bằng nước lạnh rồi ra làm tiếp, nhưng chỉ được
một lúc là đâu lại vào đấy. Nó vừa cầm cọ, vừa ngáp, vừa tự nhủ “Cố lên, sắp
xong rồi”, nhưng chính nó cũng chẳng biết nó sẽ gượng được bao lâu nữa.

Hoàng
Anh vẫn đang mải mê pha phần màu mới, chợt tự nhiên thấy không khí im lặng lạ
thường, quay sang thì thấy Chi đã lăn ra thảm tự lúc nào, cọ vẫn cầm nguyên
trên tay. Thằng bé nhìn, chẳng nói chẳng rằng, sang đó vẽ vào mặt Chi hai vết
râu mèo thật dài, đặt chuông báo thức rồi quay vào phòng lấy chăn đắp cho con
bé đang nằm lăn lóc trên sàn kia. Nhìn lại đống bừa bộn trên sàn, nó chép miệng
“Cố lên vậy, còn chút xíu nữa thôi.”

….

Tiếng
chuông báo thức như phá nhà vang lên khiến Chi giật nảy mình. Trời đất, nó đã
ngủ quên từ lúc nào vậy? Với lấy chiếc đồng hồ được để ngay cạnh tai, nó mới tá
hỏa nhận ra đã đến giờ phải đến trường. Thôi chết nó rồi, Chi hốt hoảng tung
chăn lồm cồm bò dậy. Nhưng trái với những gì nó tưởng tượng, mọi thứ đã được xếp
lại gọn một góc trong phòng, cọ cũng đã được rửa sạch. Hoàng Anh vẫn đang ngủ
trên chiếc ghế sofa, hơi thở đều đều, có lẽ cũng mới ngủ được một lúc. Chi thở
phào, thầm cảm ơn thằng bạn tuy ác khẩu nhưng tốt bụng ra phết, rồi chạy vội
vàng đi đánh răng rửa mặt. Tuy nhiên, ngay sau khi nhìn thấy bộ mặt mèo trong
gương, thì nó quyết định rút lại tất cả những lời khen mà nó vừa mới thốt lên
cách đấy hai phút.

Mới hơn
6 giờ sáng nhưng trường đã đông tấp nập chẳng kém giờ học ngày thường. Các lớp
các khối đấu giá được trại đều đã đến, xúm xít chuẩn bị những bước cuối cùng. Đứa
thì nhóm lò nướng, đứa thì dựng bạt, đứa ngồi xếp những chiếc mê cung cho chuột
bạch, rồi chỉnh loa, chỉnh đèn, náo loạn và đông vui. Chi thấy Quân và Vy đã đến
từ lúc nào, rõ ràng là đang ngóng nó. Trại của nó hôm qua mọi thứ chuẩn bị đã
đâu vào đấy, vậy mà bây giờ trống trải lạ. Thấy Chi khệ nệ vác đống bìa cồng kềnh
to gần gấp đôi người, Quân vội chạy đến đỡ, còn Vy thì giúp tháo những dây
nilon buộc giấy. Chẳng đứa nào kịp nói với nhau câu gì, chỉ cắm cúi làm việc. Nửa
tiếng sau, ba đứa đã có thể chắp tay sau lưng, gật gù nhìn thành quả. Chi thậm
chí còn thấy nó đẹp hơn lúc trước, màu mới kịp khô, nhìn rất tươi. Đành phải
công nhận một điều là Hoàng Anh tô màu rất đẹp và đều tay, chứ không bị vằn vện
như phần lúc trước của Vy.Quân khẽ vỗ lên vai nó, gật đầu. Phản xạ tự nhiên,
Chi rụt ngay người lại, mặt đỏ bừng. Vy đứng bên cạnh, chỉ khúc khích cười. Một
đôi mắt đang chăm chú nhìn từ phía xa.

Chi mệt muốn xỉu. Bọn nó giao phó lại trại
cho mấy lớp khác, rồi ra ngoài ăn sáng. Mấy đứa “thường dân” trong khối dù
không chịu tham gia chuẩn bị, nhưng hôm nay đến giúp, đến mua ủng hộ cũng như
câu kéo bạn mình vào mua hàng khá nhiệt tình. Đến trưa thì trại đông chẳng còn
chỗ mà ngồi, ba đứa lượn lờ mấy vòng rồi quyết định đi về ngủ một giấc. Bốn tiếng
ngủ ban đêm không thể nào lấy lại đủ sức cho Chi, hơn thế nữa hôm qua nó còn dầm
mưa, may phước là không cảm sốt gì. Bây giờ mà được nằm xuống, nó sẽ ngủ ngay lập
tức bất chấp xung quanh cho mà xem. Ấy thế nhưng nó chợt nhận ra sáng nay mình
đi quá sớm, không mang theo chìa khóa nhà. Bây giờ bố mẹ đi làm cả rồi, chắc
nhà chẳng còn ai. Chậc, lại phải đi tìm Hoàng Anh mượn chìa khóa vậy.

….

Diệp
không rời mắt khỏi Chi kể từ lúc nó “chụp” được cảnh Quân đặt tay lên vai Chi.
Gớm, giả nai chưa kìa, lại chả thích quá ấy chứ. Mà cái con bé đó hơn gì mình,
Diệp cau có. Xét cho cùng nó cũng được xét vào hàng “hot girl” của khối, nếu
không tại sao nó lại phải mặc cái bộ quần áo phù thủy thùng thình đứng đây cười
nói chào mời người khác mua hàng chứ. Buổi trưa, cả gian đang nghỉ ngơi, nó chợt
thấy Chi gọi điện cho ai đó rồi chạy
sang phía bên kia sân trường. Diệp thấy loáng thoáng bên tai hai chữ “Hoàng
Anh”. Tự nhiên nó cảm thấy có điều gì đó chắc chắn vô cùng thú vị đang chờ đợi
nó, vậy là nó đứng dậy đi theo con bé đã chạy được một đoạn khá xa.

Diệp thấy
tự nhiên Chi rẽ vào một hàng lang vắng. Và rồi không thể tin vào mắt mình,
Hoàng Anh, khối trưởng khối nó xuất hiện. Hai người đó nói gì đó với nhau, Chi
cười rất vui vẻ, đập tay vỗ vai Hoàng Anh rất thoải mái, thằng bé kia cũng chả
phản ứng gì, có vẻ như thân thiết lắm. Một lúc sau thì Hoàng Anh lục túi lấy
chùm chìa khóa, tháo một cái đưa cho Chi, dặn dò gì đó. Chi gật gật đầu, cười
toe toét chạy ra bãi gửi xe. Tất cả diễn ra khá nhanh, chỉ khoảng ba phút thôi,
nhưng cũng đủ khiến Diệp đứng tròn mắt nhìn. Dù bị mang tiếng là “chim lợn”,
nhưng chưa bao giờ nó được chứng kiến một chuyện gì khiến nó ngạc nhiên đến thế.
Con bé này là ai mà có thể một lúc “cua” cả hai chàng hot nhất khối nó thế này?
Tin tức mà nó đang nắm trong tay, chậc chậc, nếu mọi người mà biết, nếu Quân mà
biết thì….

Buổi tối
hôm ấy, về đến nhà rồi nhưng Diệp vẫn suy nghĩ mãi về những gì nó thấy ban
trưa. Mở hòm mail, nó download danh sách tên và địa chỉ mọi người trong khối về
dò xét. Cái chìa khóa ban trưa Hoàng Anh đưa cho Chi là chìa khóa gì nhỉ, cái
gì mà Chi phải đến lấy rồi mới về? Không phải chìa khóa xe, lẽ nào…chìa khóa
nhà? Diệp tức tốc nhìn vào màn hình, rõ ràng là địa chỉ của hai đứa hoàn toàn
khác nhau. Hoàng Anh nghe nói đang có quan hệ gì với con bé Diên Vỹ khoa Tài
chính cơ mà, nhưng lại có vẻ rất thân mật với con bé Chi kia. Đã bao giờ có đứa
con gái nào dám vỗ vai bá đầu bá cổ Hoàng Anh như thế đâu? Mà kể cả Diên Vỹ nữa,
thậm chí còn chưa thấy hai người đi cạnh nhau bao giờ. Thế này là thế nào nhỉ?

Sáng
hôm sau, Diệp đã đứng trước một căn nhà ba tầng trong một khu phố nhỏ và yên
bình. Trong tay nó là địa chỉ của Hoàng Anh, mà nó kịp chép ra từ danh sách lớp.
Diệp biết, làm thế này hơi quá lố, nhưng nó khó chịu vô cùng khi đứng trước một
mớ thông tin rối rắm không ra đâu vào đâu. Nó cần làm sáng tỏ mọi chuyện. Phải,
dù sao cũng trót mang cái tiếng “chim lợn” rồi mà.

You may also like...