Tháng 10 mới lấy được bằng, lại vừa nghỉ việc nằm nhà cả ngày nên lên viết chuyện hầu các thím, cũng tâm sự luôn. Đây là “chuyện” chứ không phải “truyện” nhé các thím.
Chuyện xảy ra chính xác là trước Tết, tưởng như đã êm xuôi nhưng không ngờ…đời chó má, lòng người thâm hiểm và sức mạnh của đồng tiền đã thay đổi tất cả.
Em sẽ giữ nguyên tên tất cả mọi người trong câu chuyện để các thím dễ theo dõi nhất nhưng xin phép viết tắt tên mọi người để tránh rắc rối vì :
-Câu chuyện vẫn đang tiếp tục, chưa biết kết quả sẽ ra sao.
-Phạm vi của nó khá rộng, ảnh hưởng tới một số người.
-Trên này lều báo nhiều, lỡ ông nào bí bài copy bừa bài này lấy củ rưỡi thì gia đình em ảnh hưởng cực nặng.
Mọi thứ bắt đầu từ bao giờ em không biết nhưng chắc chắn là khi cơn sốt BĐS tràn về quê em qua 2 ngả đường :
-2 dự án khu công nghiệp ở đầu làng và 1 khu công nghệ cao gần làng.
-Con đường đại lộ cắt ngang qua làng.
Mọi thứ đều thay đổi, mọi gia đình đều thay đổi nếu nắm bắt nhanh các cơ hội…
Giá đất tăng gần gấp 10 lần chỉ trong 1 năm, các thím không đọc nhầm đâu. Gấp 10 lần chỉ trong 1 năm, và cá biệt nhiều khu cạnh đường vành đai, khu công nghiệp,…giá tăng khủng khiếp hơn nhiều.
Tiền kiếm dễ chưa từng có với người dân ở quê quanh năm chỉ biết đồng ruộng, buổi chợ,… Và với những người có mối quan hệ rộng + đầu óc nhanh nhạy thì đây là thời kì vàng, thời kì “lên voi”.
Gia đình em quen lão trong thời kì này.
Lão là Ch, khá nổi ở tỉnh về tín dụng đen.
Lúc đầu hợp tác làm ăn rất tốt, các mối thơm mẹ em đều bắn tin cho lão tham gia cùng vì lão mạnh vốn. Mà đặc thù của ngành này là vốn phải mạnh thì tay mới không run khi vào đất.
Mọi thứ vẫn êm đẹp cho tới khi bong bóng BĐS có dấu hiệu nổ, mọi thứ thay đổi nhanh như lúc nó bắt đầu tới.
Ế ẩm và tiêu điều, những người giàu nhanh nhất lại là những người lụn bại đầu tiên vì dính nhiều vào vốn vay từ tín dụng đen. Nói ra lại bảo khoe khoang nhưng có 1 ông bạn làm ăn cùng bố mẹ, cũng về đất đai. Giữa 2010 hay xuống nhà e nhậu nhẹt còn khoe sắp mua con RR (Lúc ý lão đang đi X6). Thế mà đầu năm 2012 đã bán sạch nhà cửa, xe cộ bán hết,…để các thím đã hình dung mức độ sụp nhanh như thế nào…
Nhà em may mắn vì chỉ dính vốn vay từ ngân hàng và không nhiều lắm nên không vỡ nợ như các “đồng nghiệp”.
Mọi khi cuối tuần về nói chuyện, bố mẹ cũng kể tình hình nên em khá yên tâm, đất trầm thì cứ vứt đấy, 5-10 năm được giá bán đi cũng dc. Không nợ nần gì ai nên cũng nhẹ đầu.
Đùng 1 phát trước Tết, em nhớ rõ lúc đó vừa lên chỗ làm thêm thì bà chị nhà bác gọi điện.
-Mày về ngay, nhà có chuyện.
Bà đã nói thế thì chắc chắn phải có chuyện to rồi, em vừa phi vừa gọi điện cho bố mẹ.
Không ai nhấc máy, thằng em gọi điện.
-Đang ở đâu về quê, lính lão Ch đánh bố nhập viện rồi. ĐCM…
Lão Ch….?
Chuyện thanh toán nhau vì nợ nần lúc khó khăn này em thấy nhiều, nhưng bố mẹ em đâu dính vào nợ nần tới mức đó? Mà lại với lão Ch, người thường xuyên làm ăn với gia đình?
Em cứ băn khoăn như thế tới khi về tới nhà, nhà kín người vây quanh. 2 con xe lam + 1 con oto vẫn ở cổng nhà, máu rơi rớt khắp đường.
Thằng em em thì cũng vừa về tới nơi, thấy cửa phòng em đang đóng + 3 – 4 hàng xóm đang đứng ở cửa. Mẹ em thì đang gọi điện cho ai đó.
Mẹ kéo 2 thằng đi vòng lối vườn, nói ngắn gọn.
-Bố không sao, lên viện chiếu chụp rồi. Nhưng bố đâm 1 thằng bọn nó 1 phát vào ngực trái, bọn nó chạy hết chỉ còn 2 lão lái xe thuê đang trốn trong phòng con. Mẹ không dám mở cửa sợ hàng xóm đánh chết lại rắc rối nhà mình.
Thím nào ở quê có lẽ sẽ hiểu vì sao mẹ em phải làm thế, ở quê khác hoàn toàn trên thành phố. Có thể các bác sống ở thành phố quanh năm nhà nào biết nhà nấy, ngoài đường đâm chém không ai can ngăn. Nhưng ở quê, nhất là đang trong làng mình mà thấy người làng bị đánh. Không cần biết ai sai ai đúng, người lạ không chạy nhanh chỉ có chết.
Lúc đó quanh nhà em ngót trăm mạng, 1 nửa số đó là thanh niên. Các thím tưởng tượng mỗi người đấm 1 phát cũng đủ gây án mạng rồi, lúc đó truy tố ai? Và người chịu rắc rối sẽ là gia đình em.
Mẹ em rất tỉnh táo lúc đó, cho 2 lão lái xe thuê trốn vào phòng, khoá cửa và gọi công an tới bàn giao lại.
Còn em và thằng em lên viện thăm bố em, trên taxi con em em kể qua câu chuyện.
…
Trưa hôm đó, mẹ em + mẹ con em và bà dì đang ngồi tám chuyện ở nhà thì lão Ch + hơn chục thằng đệ tới, hôm ấy lão đi thu nợ 1 nhà trong làng. Cứ nghĩ qua nói chuyện như mọi khi nhưng lần này lại to tiếng, lúc đó bố em về có chửi bọn nó.
-Nhà tao nợ nần gì chúng mày mà kéo tới đây, cút hết khỏi nhà tao không đừng trách.
1 thằng đệ lão Ch quát.
-Mày chửi ai đấy thằng kia.
Kèm theo 1 viên gạch bay sượt mặt bố em, mẹ em + mấy bà can ngăn và đẩy bố em vào trong nhà. Lúc đó bà dì đứng gần bọn nó có bảo.
-Các ông đừng có cậy đông hiếp người quá đáng, tôi gọi công an đấy.
Thì 1 thằng đệ cầm tuýp phang luôn dì em, bố em thấy vậy lại đi ra quát.
-Chúng mày thích đến nhà tao đánh người phải không?
Thêm 1 viên gạch nữa bay vào nhà, lần này thì bố em vớ luôn con phóng lợn lao thẳng thằng kia. Hơn 10 thằng lao vào hội đồng bố em lúc đó, thằng bị đâm leo lên xe rồi chuồn trước, bọn kia thấy vậy cũng chuồn theo chỉ vài phút trước khi hàng xóm ùa tới.
Vì là buổi trưa vào giờ ăn nên hàng xóm tới muộn, lúc đó chỉ còn 2 lão lái xe + 2 đệ lão Ch chạy chậm bị thụt lại.
2 lão lái xe là người ngoài cuộc nên mẹ em cho trốn vào phòng em, còn 2 thằng kia chạy vào ngõ ngách.
Mọi chuyện là vậy, con em chỉ biết đến thế.
Đến viện, bố em đang ở phòng cấp cứu, ở dưới chỉ có các bác đang ngồi đợi. Kết quả chiếu chụp thì bố em không sao, không bị gãy xương hay chấn thương nặng, nhưng chấn thương phần mềm + choáng nên vẫn đang ngất.
Thằng em em vỗ vai em chỉ về hướng cổng.
-Thằng kia là đệ thằng Ch đúng không? Tao thấy nó 1 lần.
Em chưa kịp trả lời thì nó lao ra chỗ thằng kia, bác em phải quát to.
-Thằng N đứng đấy, mày không được thế.
Thằng em khựng lại, bác lại gần bảo nó.
-Bố còn đang nằm ở kia, mày thích gây thêm chuyện cho nhà phải không.
Thằng em em không nói gì, lầm lì ngồi xuống. Bọn kia có lẽ cũng thấy, lát sau em thấy bọn nó rút hết, thằng bị đâm cũng được chuyển viện luôn.
Em hỏi các bác thêm về chuyện xảy ra nhưng chẳng ai biết gì hơn những thứ con em em kể.
Em nghĩ chắc chỉ có mẹ là rõ nhất, định bụng đợi tối về hỏi mẹ.
Tối hôm đó em hỏi mẹ lí do lão Ch lại đòi nợ nhà mình mà rõ ràng bố bảo không nợ nần gì lão.
…
Hồi trước, mẹ có bảo lãnh cho 1 người làng vay của lão 1t4, sau đã trả được 1t, còn 400tr thì không trả được vì vỡ nợ.
2 bên thoả thuận sẽ trả 400tr đó bằng đất, lão Ch đã đồng ý.
Chuyện chỉ có vậy nếu không phải hôm nay lão Ch đi đòi nợ, có người rỉ tai lão là nhà e vừa sang tên được 1 mảnh đất lớn.
Lão lật mặt bắt gia đình em phải trả 400tr kia vì lí do đã bảo lãnh cho vay.
Và thế là mọi chuyện xảy ra…
Em hỏi mẹ đã có hướng giải quyết gì chưa, vì xem qua thì vết thương thằng kia dính là khá nặng.
Lúc đó nhà em có 2 sự lựa chọn : gửi đơn tới công an, cho tất cả ra toà hoặc giải quyết nội bộ.
Dĩ nhiên mẹ em muốn giải quyết nội bộ, ra công an sẽ thiệt vì bố em có đâm thằng kia 1 nhát.
Ngay hôm sau lão Ch liên lạc với mẹ em, lão nói qua thằng đệ ruột bị đâm đứt gân vai, nối gân xong nhưng chưa biết có lành được tay không. Lão ngọt nhạt muốn giải quyết nội bộ vì đơn giản mẹ em nắm 1 số giấy tờ vay lãi suất cao của lão, lão cũng không muốn bị lôi chuyện tín dụng đen ra toà.
Mẹ em đồng ý, mọi chuyện sẽ giải quyết theo hướng :
-2 bên đều rút đơn, giải quyết nội bộ.
-Nhà em thanh toán 400tr tiền nợ đã bảo lãnh.(Thì coi như bắn nợ thì lão Ch sang nhà em, nhà e thành chủ nợ khoản nợ đó).
-Nhà em chi trả viện phí + đền bù thằng đệ lão. (50-60tr thì phải)
Những tưởng mọi thứ êm đẹp như thế, như mọi khi vẫn giải quyết.
Không ai ngờ…
Thứ 7 tuần trước, em về thì thấy mẹ đang tiếp chuyện 1 ông bạn. Là bác S, làm ở huyện.
Bác đến báo gấp, trong những tháng vừa qua mọi chuyện không hề được giải quyết nội bộ vì lão Ch đã gửi đơn và âm thầm đút tiền cho tất cả cơ quan, làm giám định vết thương thằng đệ của lão lên tới 46,7% (trong khi giám định vết thương bố em là 3%). Cái xui của gia đình em đó là thằng đệ của lão là dân đâm thuê chém mướn, trên người đủ loại vết thương và nó đã lợi dụng điều đó làm % giám định cao ngất ngưởng.
Án đã lập, và chỉ trong vài ngày nữa chắc chắn sẽ có giấy mời về nhà.
Nhà em đã bị dồn vào thế bị động, mọi chuyện lão Ch đã đi trước một bước hết.
Bác S báo chuyện xong, mọi thứ trở nên bế tắc.
Chiều hôm đó lão Ch liên lạc với mẹ em, báo mọi chuyện và nói thêm chỉ cần bỏ thêm khoảng 100tr cho VKS và toà án, bảo đảm bố em sẽ bị án kịch khung (15 năm tù giam).
Lão đề nghị hướng giải quyết mới là trả 400tr nợ + 400tr đền bù thì lão sẽ nộp tiền bảo lãnh để huỷ án. Không còn thời gian suy nghĩ, lão hẹn tối trả lời.
Lúc này thì gia đình em đã hiểu, vì sao lão lại chủ động muốn giải quyết nội bộ. Lão muốn có thời gian để chuẩn bị mọi thứ, khi mọi chuyện đã rồi lão sẽ quay lại đàm phán ở vị thế cửa trên.
Trên hết, lão muốn nhân việc này đánh sụp nhà em để cảnh cáo các nhà khác hiện đang nợ lão (Lão vẫn còn rất nhiều khoản nợ khổng lồ ở làng em).
Mẹ em ngay lập tức hỏi tất cả bạn bè hướng cứu vớt mọi chuyện, đến nước này chắc chắn sẽ có án, sẽ phải ra toà. Nhưng lẽ nào chịu thiệt như thế.
Hướng khả thi nhất được bác S vạch ra cho gia đình em.
Thông tin nội bộ của bác thì thằng V, trưởng công an huyện đã ăn của lão Ch khoảng 200-300tr trong vụ này.
Đ.m thằng chó, thằng này cũng 1 thời gian làm ăn với nhà em. Ngay lúc bố em đang trên viện nó đã liên lạc với gia đình em về chuyện đưa tiền cho nó để nó lo lót việc giám định vết thương + lập án có lợi cho gia đình em. Thế mà nó quay ngoắt trở mặt ngay lập tức được…
Có nghĩa là không hi vọng gì việc chạy chọt ở huyện nữa.
Chỉ còn hi vọng ở trên, ngay lập tức phải làm 8 cái đơn gửi đủ tất cả ở trên, từ toà án TP với VKS TP, cố gắng kéo PC44 và PC 45 vào việc, lão Ch có thể bịt miệng được 1 cái mồm huyện, nhưng 8 cái to ở trên xem lão có đủ lực + tiền để bịt hết không.
Nếu gửi đơn, án sẽ phải lập lại. Bố em lúc lấy lời khai phải kiên quyết yêu cầu giám định lại vết thương, lúc đó người quen của bác S sẽ cố gắng lo chuyện.
Mục đích cuối cùng là giám định vết thương của thằng kia về mức