(Mobiblog.Org)
Đầu tiên , mình xin trả lời thắc mắc của 1 số bạn “Sao câu truyện này buồn vậy thớt ơi ?”
Đúng ! Đây là 1 câu truyện buồn . Là hồi ức của mình nên nó phải THẬT . mà vì THẬT nên nó phải BUỒN ! Nhưng BUỒN là cái kết , cả quá trình câu truyện là BUỒN VUI XEN KẼ . Sẽ có những phút giây bựa vô đối , cũng như có những dòng suy tư man mác của nhân vật . Có nước mắt nhưng cũng có nụ cười . Bởi lẽ cuộc đời này mấy ai là mãi u buồn đâu . Dẫu có mưa thì cũng còn có nắng . Dẫu buồn thế nào cũng từng có phút giây hạnh phúc . Trên quan điểm đó , mình viết câu truyện , đoạn đầu chỉ là 1 câu truyện tình sinh viên hài hước như bao câu truyện khác , nhưng để lại những kỉ niệm sâu sắc mà thiết tha để dẫn đến hành trình 10 năm bên vợ sau này . Với những bạn thích BUỒN , các bạn có thể thích đọc truyện đoạn sau nữa . Những bạn thích vui sẽ hứng thú với đoạn truyện đầu hơn . Nhưng dù thế nào mong các bạn vẫn theo dõi và ủng hộ truyện …
Và thật sự trái với suy nghĩ HE của 1 số bạn , mình xin khẳng định :ĐÂY THỰC SỰ LÀ 1 CÂU TRUYỆN VỚI KẾT THÚC BUỒN
************************************
Lời tựa
“Đầu nhà cơn gió thổi
Chong chóng nhè nhẹ bay
Em ơi cầm cho chặt
Kẻo như tình vụt bay”
10 năm trôi qua , tôi đã là chồng em . Nhưng đến cuối cùng , vẫn không thể giữ được chân em . 10 năm sống cùng vợ , tôi có thể xác em nhưng trái tim thì không . Tôi biết em vẫn yêu người ấy . Đôi lúc cầm cái chong chóng ngày xưa mà em tặng , tôi tự hỏi lòng mình , liệu rằng ai trong chúng ta sẽ bỏ cuộc trước đây . Là em hay là tôi ? Là tôi sẽ nản lòng mà tạm biệt em . Hay là em sẽ nản lòng mà quay về bên tôi ?
Ai nói tiền không giữ được tình yêu . Nếu không phải 10 năm tôi bán mạng kiếm tiền thì sợ rằng đã không thể giữ được chân em . Nhưng cho dù tiền tôi kiếm ra nhiều thế nào , bao nhiêu quan tâm với em ra sao , cũng không bằng 1 giây người ấy vì em mà gọi điện thăm hỏi
Có lẽ cuộc đời này , tôi làm chồng thất bại rồi chăng ?
Là tôi sai khi giữ em lại bên mình ?
Kì thật , làm người quả thật rất khó …
Bạn thân mến , có thể khi lướt qua những dòng hồi ức tôi viết , bạn sẽ bắt gặp đâu đó chính câu chuyện của mình . Kì thật cuộc đời này , mấy ai là vô sự đâu . Ai cũng mang trong lòng 1 câu chuyện riêng khó nói . Dù là bi hay là hài , hỉ hay là nộ . Nếu đời người là gió , thì bụi là nỗi niềm mà gió cuốn theo đến tận ngày tan biến …
************************
Chap 1 : Nơi mọi thứ bắt đầu
Sài Gòn những năm 2000 , cái nắng oi ả hoành hành khắp nơi . Dòng người xuôi ngược tấp nập , hồ hởi chào đón 1 thế kỉ mới , 1 thời đại mới , chuyển giao giữa những cái đã qua và những cái sắp tới . Trên chuyến xe trưa từ Tiền Giang đi tới thành phố , 1 sinh viên lơ đãng nhìn quanh , rồi lại lộp bộp tìm xe ôm đưa về xóm trọ . Dưới cái bầu trơi xanh biếc nhưng hừng hực nhiệt huyết tuổi 20 , chàng sinh viên bắt đầu con đường của mình tại thành phố hoa lệ bậc nhất đất nước . Anh ta không biết điều gì sẽ chờ mình ở phía trước , nhưng mặc kệ ! Cái gì đến nó sẽ đến thôi …
Con đường đi vào xóm trọ nằm trong 1 hẻm nhỏ đường Nguyễn Trại quận 5 , dưới những tán hoa lan màu tím nhạt mà ông chú đầu hẻm hay trồng . Nó bước đi trên con đường dài trải đầy sỏi đá , vài giọt mưa bắt đầu rơi bất chấp vài giờ trước trời vẫn còn trong lắm . Mưa làm nó lòa cả mắt . Nó chẳng nhìn thấy ai , cũng chẳng thấy mình , và cũng chẳng thấy em … Lê bước về xóm trọ , nó đưa thư giới thiệu của ông chú , rồi lăn vào phòng nằm 1 giấc . Tiếng mưa rơi rào rào đập vào mái tôn , 1 buổi chiều man mác hơi mưa . Em về trong giấc mộng chập chờn mà nó chiêm bao . Nó thấy em mặc váy cưới như ngày còn ở xả , em cười hồn nhiên như đưa tấm thiệp hồng cho nó . Nó chết đứng . Chồng em ôm em từ phía sau , tay nâng niu mái tóc đuôi gà mà nó từng yêu nhất . Em cười hồn nhiên và hôn chồng , cả 2 ôm nhau , và nó bừng tỉnh .
Cảnh tượng này chẳng biết nó đã mơ bao nhiêu lần , và phải hoe mắt bao nhiêu đêm . Có lẽ thật sự như người ta nói “vô duyên đối diện bất tương phùng” . Ngày hôm đó nó tỏ tình cùng em cũng là 1 ngày mưa như thế này đây , và kết quả mà ai cũng biết được là 3 tháng sau em đi lấy chồng , còn nó thì đi lên sài gòn học . “Cái gì không phải của mình thì sẽ mãi mãi không thuộc về mình” – nó nghĩ thầm rồi lại kéo cửa sổ ken két và ngắm mưa . Em thích mưa lắm . Nó thì chẳng thích mưa đâu . Mưa ồn ào và lạnh lẽo , giờ này em đang đi bát phố cùng ai ? Dĩ nhiên là cùng chồng . Ngu thế mà nó vẫn hỏi .
Nó cười hì hì rồi tê buốt mở cái ba lô , rút ra tấm thiệp hồng em gửi , mặt sau chi chít những dòng chữ nó viết :
Hình như anh yêu em
Đã từ rất lâu rồi
Nhưng ngại ngùng chẳng nói
Cứ để như vậy thôi .
Hình như nắng chia đôi
Như tình chia hai ngã
Em yêu người xa lạ
Để mình anh đơn côi
Hình như hình như thôi
Anh vẫn còn yêu đó
Xuân sang trời đổi gió
Có ai thấu lòng anh ???
Tấm thiệp này nó không có can đảm gửi em , và cũng không hề muốn gửi . Em đã có chồng . Tội tình gì phải làm bối rối nhau . Đến tận bây giờ , mỗi khi nghĩ về hành động này , nó vẫn thường tự khen mình làm đúng . Và cái thiệp hồng mặt sau viết bài thơ được nó lồng kính cẩn thận , như 1 minh chứng cho 1 mối tình đầu đáng nhớ , tất nhiên là mặt trước nó đã xóa tên em cùng chồng em rồi . Không xóa nhỡ mà chồng em thấy , chắc nó chỉ có nước bỏ đời đi tu .
Nó chán nản bước những bước dài qua cái hành lang ngoài phòng , mưa tạt vào mặt , là mưa hay là nước mắt ai ? Trọn đời này , có lẽ mưa là thứ duy nhất làm nó nhớ về em . Nó cứ nghĩ về mưa như mưa là 1 thằng vô sỉ , cứ làm người ta buồn rồi nhớ lại những chuyện xưa …
“Đi lang thang đâu đấy anh kia ? Quần áo ướt hết rồi kìa ”
Nó quay đầu nhìn lại . 1 cô gái đang vẫy tay quát nó . Hơi nước mịt mù và mưa xối xả làm nó chẳng thể nào thấy rõ cô . Nó quyết định tiến lại , và chào cô 1 tiếng , dù sao lạ nước lạ cái , có thể sau này phải nhờ người ta , tội gì mà không tạo quan hệ chứ . Giáp mặt cô , chìa cái bàn tay khô quắt queo nó khì khì cười :
_ Chào chị , em tên là H. 19 tuổi , em mới về trọ , chị cũng trọ ở đây sao ?
Bang ! 1 cái tát như búa tạ đập vào mặt . Mã cha nó ! Í quên , sao nó lại chửi cha mẹ nó được nhỉ , Mã cha con … Con gì ấy nhỉ , nó không biết tên , thôi thì đm con nào đánh tao , nó vừa xuýt xoa vừa lầm bầm nguyền rủa . Quả thật lúc đó , nếu cô gái kia mà biết nó chửi như vậy , chắc tống thêm cho nó mấy cú , và chắc là nó cũng cạch mặt cô luôn , và chắc là họ sẽ không quen nhau , và chắc là … nó sẽ không làm chồng cô , và chắc là … chuyện hôm nay sẽ không xảy ra…
_ Chị cái gì mà chị , người ta 18 tuổi , bộ tui già lắm hả . Ăn nói gì mà không có duyên
Nó ngớ người , người gì đâu mà chua ngoa đanh đá . Nó xã giao vài câu rồi vào phòng xem xét mặt mày . 19 tuổi , tân sinh viên , mối tình thứ 2 và những câu chuyện sắp đến … 1 cuộc kì ngộ bắt cầu cho tất cả !
(Mobiblog.Org)
chap 1 part 2 : Là như thế đó em
Sài Gòn vào đêm yên tĩnh lạ thường . Mưa vẫn rơi lất phất đập vào mái tôn . Bên kia đường chẳng còn tiếng xe cộ ồn ã mà chỉ còn tiếng xào xạc của hàng cây đang chực mùa thay lá . Kì thật cuộc đời này có lẽ không có gì là tồn tại mãi mãi , dù là sự hoa lệ của thành phố , hay là tình người đậm sâu . Tất cả cũng chỉ là cát bụi trước quy luật bất biến của thời gian . Sài Gòn ban ngày náo nhiệt bao nhiêu , ban đêm yên tĩnh bấy nhiêu . Cũng như tình người đậm sâu bao nhiêu , lại phải ly biệt bấy nhiêu . Yêu nhau làm chi để mai này chia ly … ?
Nó nằm dài trong căn phòng trọ rộng chưa đầy 10m2 , lòng suy tư những phiền muộn của chuyện đời . Bàn tay thô ráp khô queo thi thoảng chạm vào chiếc quạt máy nhỏ . “Ù ù” chiếc quạt vẫn xoay , ừ thì trái đất cũng quay , và nó vẫn sống . Vậy thôi . Sự tồn tại của cá nhân nó có lẽ là quá nhỏ so với vòng quay trái đất . Đôi lúc nó ước trái đất ngừng quay , để nó được bên em 1 lần nữa thôi , 1 lần sau cuối …
Nó chợt sờ 2 bên má , rồi bực mình quát lớn . Má nó sưng vù , cái tát của cô gái kia vẫn đau âm ỉ làm nó khốn khổ không thôi , nếu không phải nó đang phiền muộn , thì có lẽ nó đã đi tìm cô gái kia tính sổ rồi , đau quá đi !!! Nó đâu biết cũng ngay chính lúc này , cách nó 2 phòng , có 1 cô gái tóc dài xinh xắn cũng đang thầm nguyền rủa thằng con trai mà cô vừa gặp
_ Dám kêu mình là chị , bộ mình già lắm hả … Đi chết đi !
Cô gái tức tối quăng con thỏ bông vào tường 1 phát rõ to rồi lại xuýt xoa nhặt lại , xin lỗi bé thỏ liên hồi
Ngày đầu tiên ở trọ mà đã xui như thế này rồi . Từ nay phải cạch mặt nhỏ kia ra , nó nhủ thầm rồi o o chìm vào giấc ngủ , để rồi lại mơ thấy em , và lại giật mình giữa đêm …
Trường đại học N.T. nằm trên 1 con đường rộng rãi của quận Bình Thạnh , nó lốc cốc đạp xe lên trường từ xóm trọ tít ở quận 5 . Gần 45 phút đi xe , nó mêt nhoài người , nhận lớp , rồi chui vào 1 góc , mặc kệ sự đời mà dựa vào tường suy nghĩ vẩn vơ . Nó học khoa kế toán , lớp cũng chẳng đông , chừng 20-30 người , có vài nữ , hầu hết toàn là đực rựa , dân thành phố cả . Chỉ có vài sinh viên nửa mùa như nó nhập học . Nó mơ màng theo mây gió …
_ H. ,là H. hả , có nhận ra tui không , tui là Ngọc nè
Nó giật mình quay lại rồi phì cười , cố nhân tương phùng !!! Trái đất nhỏ thật , ai ngờ nó lại gặp ngay con bạn cấp 3 ở xã . Cơ mà mắt nó tròn xoe , con bé Ngọc ngày nào thô lỗ sao hôm nay thục nữ áo dài thế kia .
_ Thế ra gấu mẹ vĩ đại cũng chịu mặc áo dài à , lại định cua trai chứ gì , không có cửa đâu cưng . Bít hết rồi , No Door em nhé
Nó khì khì tuôn 1 tràng
_ Hihi , H. giỡn làm Ngọc ngại quá
Tiên sư , nó suýt phụt ra cả mặt cái Ngọc . Nó cười sằng sặc như điên , gớm giả nai ghê thật . Nó còn lạ gì con bé từng có lần rắc mắt mèo vào ghế ông thầy Toán nó ghét , làm ông thầy đứng ngồi không yên . Còn lạ gì trò bóc mẻ miếng bvs vừa xài rồi dọa ụp lên mặt nó , làm nó chạy vòng quanh cái trường .
_ Cười cái giề , thấy tao hiền làm tới hả mày
Con Ngọc cuối cùng cũng lộ bộ mặt yêu ma . Quất thằng bạn cái chát rồi ngồi xuống bên cạnh , cột tà áo dài qua 1 bên , ngồi … chồm hổm và … xỉa răng
_ Không nghĩ là lại học chung với mày , nhỉ ??
Ngọc vừa nói vừa vỗ bộp bộp lên ngực nó . Tí nữa thì nó phun ra cả sữa
_ Người ta nhìn mày kìa Ngọc , đừng để tao phải giả vờ là tao không quen mày nhá
_ Nhìn hả , chết mẹ … í nhầm hihi ngọc giỡn đó
Con Ngọc bỏ chân xuống rồi lại ngồi như ban đầu , vòng tay mình qua tay nó , bộ dạng hết sức thục nữ , như yêu ma đang định dụ khị đường tăng . Bựa không tả nổi
Rồi thì chuông cũng reng và lớp cũng bắt đầu học , buổi đầu chỉ học tí ti còn sinh hoạt là chính . Con Ngọc ngồi kế bên nó cứ càm ràm mãi , sao mình … thục nữ vậy mà chả anh nào để ý , và đời nó chỉ có 1 ước mơ nhỏ nhoi ra sao là cưới được 1 thằng chồng tỷ phú … Nó thì chả nói gì , còn lạ gì con Ngọc này .
_ Mà sao má mày sưng vù vậy . Rình em nào tắm rồi bị tát hả
_ Ngọc à cuộc đời mày không thể nào nghĩ về mọi thứ theo chiều hướng tích cực hả ?
_ Khặc khặc , đó giờ vậy rồi , sao vậy kể tao với
Con Ngọc cười hè hè rồi bức cung nó , sau 15 phút bị dọa … tạt axit , thậm chí cho ngửi bvs bị bứt lông giò nó cũng khai thật về chuyện hôm qua , về rằng nó bị tát như thế nào và ấm ức ra làm sao .
_ Đâu , mày dắt tao về để tao xử lý con nhỏ cho
_ Con lạy má hai , má mà về thì rối thêm chứ làm được gì
_ Má lạy con , sao con không tin má …
Cằng co 1 lát “thằng con” cũng dẫn “má” về xóm trọ , gọi là ra mắt “má” nơi mình ở .
45 phút đi xe , đèo thêm cục thịt đằng sau , nó về phòng trọ thưa gửi mọi người qua loa rồi dắt má nó về phòng , má nó quàng tay ôm nó cứng ngắt , làm mọi người tưởng sinh viên đưa bạn gái về phòng , không khỏi xì xào 1 phen . Cũng may là nó giải thích : “Đây là em họ nó” chứ không thì với nội quy phòng trọ : cấm đem người yêu về cùng , thì nó bị đuổi ra khỏi xóm từ đời nào rồi . Lại nói , “Má” nó cũng nhiệt tình liếc mắt với mấy chàng trong xóm trọ mà “má” nó cho là đủ tiêu chuẩn Mãi đến sau này , khi “má” nó có chồng , chồng má nó vẫn hay điên lên vì cái hành động … tìm tình khiếm nhã lộ liễu của vợ mình , cũng không ít lần chồng má nó bị nó cho ăn dấm chua vì ghen , cũng may là nó chạy nhanh , chứ không sau này có khi bị “chồng của má” đánh cho chết nhiều lần
Dọc đường đi về phòng , nó tình cờ gặp cô gái hôm qua . Giờ nó mới thấy , cô trong cũng xinh với mái tóc xõa dài . 1 Nét đẹp nghiêm nghị trái ngược với sự tinh nghịch bựa vô cùng của má nó . Nó sừng sững nhìn cô ta . Cô ta cũng nhìn lại nó … Má Ngọc nhìn 2 đứa , rồi như nhìn thấy từ sự lúng túng không biết làm gì ( làm lơ hay tiến tới chào hỏi) của nó , má nó cười khì khì tinh quái rồi vờ nép sát vào người nó hết sức thân mật :
_ Anh H. ai vậy , dì chủ phòng trọ anh hả
…
…
1 giây
2 giây
Nó nhìn má , mà lòng muốn khóc không thể tả , nó vừa muốn làm hòa thì má nó tuôn ra 1 câu vô duyên hết sức . Quả thật nếu trên đời có giải thưởng “Người vô duyên nhất hành tinh” nó tự tin là “má Ngọc” nó sẽ đánh khắp thiên hạ không địch thủ . Chọc ngay khuyết điểm “sợ già” của cô gái kia , nó muốn làm hòa cũng không được . Giá mà thiên lôi đánh chết má nó ngay lúc đó
Cô gái nhìn nó rồi nhìn má , nét mặt ức chế kìm nén không thể tả , đi lướt qua nó , rồi khinh khỉnh bồi thêm 1 câu :
_ Nồi nào vung nấy . Anh vô duyên thế này , thì ra “má” anh di truyền cho anh
Ăn miếng trả miếng Con Ngọc ức chế quá hóa … khùng , nó cười xì xì rồi nói :
_ Má hả , đâu phải mà là như thế này đó em
Chụt ! Nó hôn lên má thằng “con” mình 1 cái rồi cười vênh váo . Thấy chưa cô kia , người yêu ta đó , bảo ta là “má” nó hả . Nhìn mặt cô là biết ế rồi . Làm gì có người yêu mà hôn , ghen tức chưa . Haha haha haha …
_ Nhố nhăng , muốn làm gì vào phòng mà làm ấy …
_ Mà 2 người gan nhỉ , anh không nhớ nội quy phòng trọ ạ , tôi về nói về bà chủ , xem 2 người chừng nào dọn đây .
Cô cười rồi đi . 1 nụ cười tà ác hết sức .
Má Ngọc thì cười khì khì cho là đắc chí lắm , Má ơi con vừa bảo má là em con , sao má lên chức người yêu con rồi . Cô kia mà méc là con chết má ơi … Má hại con rồi
Nó đứng sững tại chổ , lòng khóc thầm không thôi
(Mobiblog.Org)
Chap 2 Part 1 : Sài Gòn mùa này , đẹp lắm ai ơi !
Đã 2 ngày trôi qua kể từ khi cái biến cố đó xảy ra , con Ngọc sau khi nghe tình hình nguy cấp của nó , chỉ cười khì khì vài câu chữa ngượng rồi … dọt lẹ chạy đi Trước khi đi còn liếc mắt với khối chàng , làm xóm trọ 1 phen ồn ào nho nhỏ .
Con nhỏ vẫn chưa nói gì hết . Nhưng không phải vậy mà nó yên tâm . Nó đinh ninh con nhỏ đang chờ lúc nó hí hửng nhất mới tạt 1 gáo nước lạnh vào mặt . Lo sợ trước cái ý nghĩ của mình , 2 ngày qua mỗi khi gặp nhỏ nó đều tìm cách bắt chuyện , cầu xin nhỏ bỏ qua chuyện cũ . Nhưng mà nhỏ cứ lạnh lùng như có như không . Người gì đâu mà hờ hững quá đi …
_ Mày ngu quá . Nó đang “tâm lý chiến” để mày đứng ngồi không yên đó – con Ngọc ngồi chồm hổm , miệng ngậm cây tâm vàng bất hủ , xùy xùy chỉ trỏ
_ Tâm lý chiến là sao mậy ?
_ Trời ơi , sao mày ngu vậy H. Bác Hai ơi sao con trai bác ngu vậy nè , bà Ba bán khế ơi , bà coi thằng H. nó ăn khế của bà sao mà ngu quá nè . Sao mày không chừa chỗ tao ngu vậy H.
_ Thôi nghen mậy , nói chuyện chả gì liên quan , sao cứ nói tao ngu hoài vậy . Tại mày mà mọi chuyện ra như vậy chứ đâu
_ Tại mày ngu thì có . Tao nói mày nghe , nó làm vậy để mày lúc nào cũng lo sợ trong lòng , sống không bằng chết đó . Đây gọi là kế : “Tắc kè dọa khỉ” !!!
_ Ớ , con này nhảm nhí chưa . Tắc kè với khỉ liên quan éo gì nhau , mà cũng chẳng con nào dọa được con nào
_ Xì ! Kệ con nào dọa con nào . Theo ý kiến của tao : mày hẹn nó đi chơi đi . Rồi lấy miếng ăn dụ khị bịt miệng nó . Kế hoạch quá hoàn hảo thấy chưa ? Kaka
Uhm , nó nói cũng có lý nhỉ Hay là mình làm liều thử xem .
Nghĩ là làm , trưa hôm đó nó diện bộ comple thật bảnh , mượn chiếc martin của con Ngọc , chạy sang phòng nhỏ mời nhỏ đi chơi (Ngày xưa trẻ trâu cực ). Nhỏ nhìn nó . Từ kinh ngạc chuyển sang nghi ngờ nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi sau yên cho nó chở đi dạo phố . Chiếc xe lăn bánh cọc cạch rồi dần chân tại cầu Sài Gòn rộng lớn . Gió thổi rào rạt sát cả mặt . Nó cười hì hì rồi bắt chuyện làm quen . Nhỏ phì cười chỉ trỏ
_ Hóa ra bao nhiêu ngày nay anh vẫn còn sợ tôi nói ra chuyện đó à . Lại còn chở tôi đi chơi nữa cơ . Anh yên tâm , tôi không để bụng đâu …
Nó mừng rơn tay bắt mặt mừng cảm tạ nhỏ như thằng con cảm ơn cha mẹ đã sinh ra mình Gió Sài Gòn phả thẳng vào mặt , đâu đó vang lên bài ca quen thuộc thuở những năm 2000 đầu thế kỉ :
“Sài Gòn sáng xuân xanh gọi trào
Sài Gòn trưa nắng hạ xôn xao
Thấp thoáng thu khi chiều tà
Đông đến trông đêm nhạt nhòa
Sài Gòn có anh và có em
Sài Gòn của ta thật là dễ thương
Hai mùa mưa nắng nắng mưa
Hai mùa vẫn nhớ 4 mùa”
_ Sài Gòn mình đẹp , anh nhỉ ?
Nó bất giác quay đầu nhìn lại , chiếc kẹp giấy của nhỏ đã bay từ lúc nào . Nhỏ nghiêng đầu khẽ mỉm cười duyên để lại sau lưng xào xạc tiếng lá rơi . Mái tóc dài tung bay theo gió , như đưa nó chìm đắm vào giấc mộng đẹp khó thể thoát ra . Nó bất giác nhìn nhỏ . Rồi nghe tim mình vang lên 1 tiếng . Hình như nhỏ đẹp còn hơn nó tưởng . Nó quay đầu đi chữa ngượng rồi thốt ra 1 câu chẳng liên quan :
_Ừ . Sài Gòn mùa này , đẹp lắm , em ơi !!!
Sau lưng nó , thu vẫn rơi xào xạc . Lác đác hoa lam , báo hiệu đông về …