Sân bay chỉ có hai người

Tiết kiệm cả năm trời, làm thêm đủ thứ, tôi mua được vé máy bay đi Hàn Quốc – chỉ để gặp Duy. Nhưng ba ngày ở Hàn Quốc là một cuộc sống khác mà tôi không mong tới.

Normal.dotm
0
0
1
1299
7405
Techland
61
14
9093
12.0

0
false

18 pt
18 pt
0
0

false
false
false

/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:”Table Normal”;
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:””;
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin-top:0in;
mso-para-margin-right:0in;
mso-para-margin-bottom:10.0pt;
mso-para-margin-left:0in;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:12.0pt;
font-family:”Times New Roman”;
mso-ascii-font-family:Cambria;
mso-ascii-theme-font:minor-latin;
mso-hansi-font-family:Cambria;
mso-hansi-theme-font:minor-latin;}

2008

 

My, Duy và Việt

 

Duy đại ca: hôm qua anh leader lab anh.

Duy đại ca: thấy tin nhắn của em đang bảo
anh giới thiệu em cho anh ấy đấy. Thích nhé!

Duy đại ca: anh ấy sắp xong Tiến sĩ rồi.

nguyen My: chú ý 30t rồi à? ờ khi nào
chú ý về nước.

Duy đại ca: em ra trường là anh ấy về.
tại em nhắn tin lúc hơn 2h đêm.

Duy đại ca: mỗi mình a ấy trên lab.

nguyen My: cái tin hôm qua, “bạn
em bảo…” đấy á.

Duy đại ca: chẳng biết bao nhiêu tin nữa.

nguyen My: ak.

nguyen My: cứ tin nào lúc 2h sáng
là chú ý đọc à?

Duy đại ca: keke.

 

*******

nguyen My: chú leader lab ơi,nếu chú có
đọc được tin nhắn này thì nhờ chú bảo với cái ng có nik này là: lần sau về thì nhớ
tắt nik, ko là e kể xấu a với chú leader đấy.

 

********

Arbiter: chào cháu. Cháu ngủ muộn
nhỉ? Cháu nhắn gì nữa không?

Nguyen My: chỉ thế thôi chú ạ.
Chú muốn nghe thêm gì không? Mà chú tên gì nhỉ?

Arbiter: cháu cứ gọi chú được
rồi, gọi tên húy của chú  ra làm gì? Thế tên cháu? My hay Mỹ, hay Mỳ?

Nguyen My: chú cứ gọi cháu
là được rồi. 😀

 

*******

Duy đại ca: thế mới hỏi là kiếm tiền đủ
làm j. làm ko biết mình làm để làm j à.

nguyen My: đủ đi Hàn.

Duy đại ca: sax. đầu tư sai lầm rồi. đi
nước khác đi, đừng có sang đây. Sang đây bị ăn thịt đấy.

 

 *******

Duy đại ca: a cố học đc ít tiếng Hàn
năm sau đi làm thêm đc thì tốt cố gắng tiết kiệm đc 50%.

nguyen My: nhìu thế á? tốt nhỉ thế tài
trợ e tiền vé máy bay đê.

Duy đại ca: tài trợ thì đơn giản nhưng
tài trợ e làm j tốn tiền vô ích.

Duy đại ca: bên này công nhận là cô
đơn, nên dễ a kiếm ng yêu bên này lắm, kiểu méo mó có hơn ko. Thế nên e cũng tự xử
đi là vừa.

nguyen My: A ko cần nhắc.

*******

Cháu: chú  ơi, sang năm cháu sẽ sang
Hàn du lịch nhá. Cháu tiết kiệm tiền từ giờ.

Chú: cháu hâm hoành tráng quá nhỉ! Động
lực to lớn thế  nên nhất quyết phải đi à?

Cháu: chú  ủng hộ cháu đi,
hỏi làm gì? 

Chú:  ủng hộ như nào?

Cháu: ít nhất cũng nói được vài
câu: 1.uh sang đi, chú  tài trợ ăn ở nhà chú. 2.Uh
cháu giỏi nhỉ….

Chú: 1. Cái  ý hiển nhiên. 2.
Chú không thích nói dối trẻ  con.

*******

Duy đại ca: đừng nhớ anh nữa làm j, các
anh kia còn tốt hơn anh rất nhiều. Anh vô tâm lại ko quan tâm  j tới em cả,
ko thể so với các a ấy đâu, đừng lỡ mất cơ hội nhé em.

*******

Cháu: chú  ơi, cháu có điên
không?

Chú: vừa  đủ không cản trở trí thức
nước nhà đi lên cháu ạ.

Cháu: cháu không nên đi thật à chú?

Chú: tình yêu do cháu quyết, người ta cố vấn
vài câu văn vẻ  thôi, cháu tin mức độ thôi chứ. Bỏ qua nó, coi như cháu
có một chuyện du lịch mà được tài trợ ăn ở, bởi 1 chú tốt bụng, thế là không mất
gì.

Cháu: cháu  đi ngủ nhá. Cháu
loạn rồi, không biết chú tốt bụng kia là chú nào?

*******

Cháu: nhất  định cháu sẽ đi
chú ạ.

*******

Nguyen My: anh không phải nói thế. Em
đi du lịch, và không vì  anh. 

 

2009

 

My và  Duy

 

Con
gái chọn hi sinh cho tình yêu của mình, con trai trân trọng điều đó, nếu
như điều đó đáp ứng được cái con trai thiếu. Nếu không, con trai
sẽ không coi nó  là cái gì cả. Ba ngày ở Hàn Quốc là một
cuộc sống khác mà tôi không mong tới. Khi đón tôi ở sân bay, Duy không tỏ ra 1
thái độ gì là chào đón. Cứ như thể khi tôi đến, đón tôi là trách nhiệm của anh,
dù mắt anh cũng ánh lên niềm vui. Tôi phớt lờ và ăn mừng việc tôi có mặt bằng
cách ôm anh thật chặt. Nhưng sự xuất hiện của chị Thủy và anh Việt làm tôi
buông tay ngay lập tức. Chị Thủy rất “nice” trong vai một bà chủ trong ngôi nhà của
anh. Cách chị ngồi xuống cạnh Duy lúc ăn cơm làm tôi hiểu tôi chỉ là khách của
họ. Một cách yếu ớt, tôi phản kháng lại điều đó theo bản tính của mình. Anh im
lặng, và tôi biết, tôi không được làm thế. Thời gian chuyến bay tôi chọn không
phải là dịp cuối tuần là quyết định không hoàn hảo. Chủ nhật không phải đi học,
anh đưa tôi lượn phố cho biết, thử một vài món ăn vỉa hè vẫn thấy trong phim.
Hai tay đút túi áo khi đi bộ, điều đó có nghĩa anh từ chối một cái nắm
tay. Tôi làm như vô tư, hai tay vung nhịp theo bước chân, nhưng lạnh
toát, và thấy đau kinh khủng. Ngày thứ Hai, tôi đành trả anh cho lớp học và
công việc.

Sân bay chỉ có hai người

 


nhà chán, tôi quyết định lọ mọ tự đi dạo phố. Lạc đường. tôi nhắn tin cho anh.
5 phút sau, tin nhắn từ số chị Thủy “a D bận chút. E đợi 15p nhé”. Gần 2 tiếng
trôi qua, tôi nhắn tin cho Việt “cháu lạc đường chú ạ. Cái phố này họ không nói
tiếng anh với cháu”. Việt gọi lại, gấp gáp. Cứ 5 phút, Việt lại nhắn tin trấn
an tôi, “chú đang chạy đây, mệt khiếp. cháu đứng dậy làm vài động tác giãn gân
cốt đi, tẹo cõng chú về”, “còn mấy bước chân thôi, chú thở đã, cháu cứ khởi động
đi”… 

 

Con
bé cứng rắn trong tôi bắt đầu chạy biến, tôi khóc. Khóc bù cho thời gian tôi cố
gắng trấn tĩnh, vì sợ khóc thì sẽ bị mấy tên đầu gấu chú ý. Khóc tức tưởi vì tại
sao người lo lắng cho tôi kia không phải là anh. Việt đến, tôi lau nước mắt, cười
toét. Hóa ra chỗ tôi ngồi không xa nhà cho lắm nhưng ngõ ngách nhiều. 9h tối,
đói meo, Việt chạy đi vội không mang theo ví, tôi lôi nốt chỗ tiền lẻ còn lại
mua thịt xiên, mời anh ăn chung. Việt đề nghị cõng tôi bù phần tiền ăn. Không cần
nghĩ, tôi đồng ý ngay.

 

Đến
chung cư, Duy đang đợi chúng tôi trước cửa, không nói một lời nào. Tôi và Việt im
lặng, ngồi vào bàn ăn. Phần cơm đã được chị Thủy nấu sẵn. Sáng mai tôi bay về
Việt nam. Duy báo bận công việc không tiễn tôi được, Việt sẽ đưa tôi ra sân
bay. Chuyến đi này không phải là thắt chặt tình yêu mà là hiểu rằng tôi không
thể có được anh.

 

Duy và Việt

 

Nhìn
thấy em xuất hiện ở Hàn Quốc là điều trong tâm trí tôi vẫn
nghĩ nhưng không bao giờ có thể nói với em. Dẫn em dạo phố,
hai bàn tay tôi ngọ  nguậy trong túi áo, đầu óc đấu tranh tư tưởng có nên nắm
chặt lấy bàn tay đang đung đưa bên cạnh tôi không. Tôi biết bàn tay đó đã đánh
máy tính 10h một ngày để kiếm tiền cho chuyến đi này. Và tôi thương đôi bàn tay
đó đỏ lên khi phải cặm cụi đan khăn cho tôi, đổi lại chỉ nhận được 1 câu nói “khăn
em đan to như cái thảm”. Nhưng điều gì đó ngăn tôi không thể làm thế. Tương lai
tôi còn phải gắn với nơi này vài năm nữa, khoảng thời gian đủ để em ổn định 1
cuộc sống hạnh phúc ở Việt Nam. Tôi không cho phép mình thể hiện tình cảm để em
phải mong chờ một điều vô định.

Cảm
ơn Thủy, hố sâu ngăn cách giữa tôi và em được dựng lên rõ rệt hơn hết. Cô bạn
hiểu tôi đến mức đóng vai một bà chủ nhà với em quá đạt. Em phản ứng theo tính
cách của em, một cách im lặng. Tôi thấy xót xa. Ngày cuối, khi em nhắn tin
thông báo em lạc đường, tôi đang dở công việc phụ giáo sư. Chỉ 15 phút là sẽ
xong thôi, tôi quyết định chần chừ, vì nghĩ em đủ mạnh mẽ đợi tôi thêm một chút.
Nhờ Thủy nhắn tin báo cho em, tôi đang muốn làm em bất ngờ, như thế sẽ nhớ tôi
và Hàn Quốc hơn. Nhưng mọi việc không như tôi nghĩ được. Khi hoàn thành nốt yêu
cầu cuối của giáo sư, gần 2 tiếng đã trôi qua. Tôi cuống quýt chạy về chung cư
xem em về chưa. Anh Việt đang cõng em với 1 xiên thịt trên tay. Em cười, dù mắt
đỏ hoe, dấu hiệu của việc em khóc tức tưởi, như bình thường em vẫn thế, khi
trút được một gánh nặng. Tôi cảm nhận tội lỗi của mình quá lớn đến mức không
dám nói gì với cả hai. Như để trừng phạt tôi, em không nhìn tôi lấy 1 cái, chỉ
nói nhẹ “anh quen làm em mất lòng rồi nên anh không sợ”. Ngày mai em bay, tôi
viện cớ bận công việc nhờ anh Việt tiễn em. Vì tôi sợ, vào phút cuối, tôi
sẽ không đủ lý trí thêm. Em sang Hàn, để gặp tôi, và tôi biết tôi mất em. Đọc
trong ánh mắt anh Việt nhìn em, tôi biết người đó có nhiều quyết tâm hơn tôi.

 

Việt và My

 

Cô bé
con nhí nhảnh tôi biết 1 năm đó có mặt ở Hàn Quốc thật. Tôi thấy phục quyết
tâm của em nhưng lại thương cho quyết tâm ngây thơ đó. Một cách thích thú tôi
theo dõi phản ứng của em khi nhìn thấy Thủy xuất hiện ở chung cư. Cô bé con đó,
mạnh mẽ thật, nhưng luôn có cái gì e ấp với người mình yêu làm tôi thấy quý.
Đêm cuối trước khi em về nước, khi em nhắn tin thông báo lạc đường, tôi vội vã
gọi lại, thấy mình lo sợ hơn vẻ trầm tĩnh bình thường. Em ngồi bên vệ đường,
khóc thút thít, nhưng lại nhìn tôi cười tươi như chưa từng có chuyện gì, Tôi thấy
đau cho nỗi đau của em. Chắc chắn em đang mong một người khác. Tự sâu thẳm
trong tim, tôi nhủ rằng người làm em cười trong tương lai sẽ là tôi. Tôi đề nghị
cõng em, chỉ là một cách kiểm tra chắc chắn rằng, liệu ý nghĩ vừa nảy trong đầu
kia đúng hay sai. Thật không may, con tim tôi sai nhịp từ đó. Ngày mai, Duy sẽ
không ra tiễn em. Đọc nỗi thất vọng trong mắt em, tôi đắn đo rồi quyết định giấu
nhẹm chuyện Duy đã phấn khích như thế nào trước khi em sang. Một phần tôi không
muốn em có 1 cái cớ nhỏ nhoi để tiếp tục chờ đợi một thứ vô vọng trong tương
lai. Duy không thể mang hạnh phúc đến cho em. Một phần là vì sự ích kỉ trong
tôi nói rằng, nếu làm thế, tôi có thể sẽ có được em. Một ngày nào đó, sự quyết
tâm ngây thơ của em sẽ là dành cho tôi, điều mà tôi sẽ trân trọng hơn tất thảy.

 

Sân bay chỉ có hai người

 

·       Cháu về đây. Khi
nào chú về Hà Nội, cháu sẽ cõng chú trên đường Láng bù nhé.

·       Thế sang năm anh
về ra đón anh nhé. 

·       Vâng, nếu cháu có
thể.

 

2010

 

Anh Việt : mai máy bay của anh về đến
nơi lúc 18h, em ra đón anh chứ?

My Nguyen: 20h em sẽ đợi anh ở đường
Láng. Em có 2 tiếng khởi động giãn gân cốt trước khi cõng a chứ!

You may also like...