Anh yêu !
Anh có khoẻ không ? Giờ này anh đang làm gì vậy nhỉ ?
Ở nơi đây vợ nhớ chồng quá chừng. Cho phép vợ được gọi chồng là chồng một lần cuối cùng này nhé.
Vì khi chồng đang đọc bức thư này có lẽ vợ đã ở một nơi xa rất xa rồi chồng àh. Nhưng chồng yên tâm nhé. Ở nơi xa này vợ vẫn luôn theo dõi và hướng về chồng.
Ở nơi xa này, vợ vẫn luôn nhớ chồng và nghĩ về chồng.
Ở nơi xa này, trái tim vợ vẫn sẽ mãi luôn trao về chồng. Người đàn ông của em. Một người đã em đã dành tất cả tình yêu vào cho người ấy.
Giờ này anh đang làm gì vậy ta ?
Anh…có nhớ đến em không ?
Anh…có buồn khi xa em không ?
Anh…có còn yêu em không ?
Hihi, ngại quá đi àh, cứ nói ra những lời này thấy ngại ngại và ngượng sao đó chồng.
Anh biết không, lần đầu gđt cho anh em ghét anh lắm, nói chuyện chảnh nè, rồi còn bài bạc nữa. Mà em thì em ghét con trai như vậy lắm. Mà anh làm sao em yêu anh mất. Bắt đền anh đó, em ứ biết đâu. Con gái nhà người ta vậy mà làm con người ta yêu anh mất.
Ngồi đây viết bức thư này cho anh, em tự hỏi. Bên anh, liệu có còn người con gái nào nữa không anh?
Xin lỗi anh, em không thể bên anh cả đời để chăm sóc cho anh được.
Em không thể hôn anh mỗi sáng, không thể chúc anh một ngày mới vui vẻ.
Với em, chỉ cần bên anh là hạnh phúc rồi, nhưng số phận trớ trêu quá anh ha. Hihi, em bị bệnh rồi.
Nếu em có thể khỏi bệnh thì hạnh phúc quá, em có thể bên anh mãi mãi rồi. Nhưng đó là một điều xa xỉ với em.
Anh biết không, bên anh. Ấm áp lắm, cảm giác an toàn lắm. Như được bảo bọc, được mè nheo làm nũng. Được anh ôm, hôn.
Hạnh phúc lắm chồng.
Chồng ơi chồng à, hạnh phúc lắm.
Ở đây cô đơn lắm. Bố mẹ chuyển sang đây rồi. Đông đủ rồi, chỉ thiếu mỗi anh thôi M àh.
Ở nhà chắc anh đang đi nhậu hay đi tán gái hả chồng ? Anh hư lắm, suốt ngày cứ tán gái chẳng chịu lo nghĩ gì cả.
Nếu như em có thể có một cuộc sống khoẻ mạnh như bao cô gái khác, thì giờ này có lẽ em đang ở sau lưng anh, ôm anh. Anh đưa em đi chơi, đưa em qua mọi nẻo đường ở Sài Gòn rồi phải không anh ?
Nếu em không bệnh thì giờ này có lẽ em đang được giận dỗi anh, đang được mè nheo làm nũng với anh, đang được giận dỗi để anh phải đi xin lỗi rồi phải không anh?
Anh này, em nói nhỏ này..em yêu anh lắm. Suỵt suỵt, khẽ thôi nhé, không người ta lại nghe thấy, hihi. Ngại lắm đó.
Em nhớ những lần đi chơi với anh, anh dê lắm, cứ làm mấy cái trò gì đâu, mà yêu anh quá, nên phải dặn anh từ từ. Nhưng mà một hồi lâu sau thì bị anh tiêm nhiễm lúc nào luôn em cũng chẳng biết. Tóm lại là anh bày bậy em nhiều lắm đó ông chồng hư của tui ạ.
Lúc thấy anh bên P. Em giận lắm, em ghét lắm anh biết không hả đồ ngố. Ghét lắm lắm lắm, giận lắm lắm lắm.
Lúc đó em tự hỏi, tại sao anh nói yêu em, mà anh lại như vậy? Tại sao anh hứa rằng sẽ mãi yêu em, sẽ mãi bên cạnh em, mà anh lại đi phản bội lời hứa đó?
Nhưng rồi em nhận ra, xa mặt cách lòng. Khoảng cách và thời gian chính là những thứ giết chết tình yêu.
Em ở xa anh hàng ngàn cây số. P ngày ngày luôn bên anh. P ngày ngày luôn được chăm sóc anh, những điều mà dù có mơ em cũng không dám nghĩ đến anh àh.
P đôi lúc nó giống em lắm, và em hiểu ra rằng, chính điều đó đã kéo anh lại gần P hơn.
Em biết P có tình cảm với anh chứ. Em biết trong suy nghĩ của P như thế nào. Vì em là con gái, em tinh tế về những điều đó lắm ngốc à. Anh không qua mặt được em đâu. Anh mà trốn đi đâu đi chăng nữa em vẫn tìm để lôi đầu anh về được hết.
Giờ này lạnh lắm, em cô đơn lắm, chỉ mình em nơi đây, thiếu vắng hơi ấm của anh. Thiếu đi tình cảm yêu thương mà anh dành cho em. Thiếu đi một bàn tay ấm luôn nắm lấy tay em mỗi khi lạnh, thiếu đi cái ôm ấy, cái ôm mà em vẫn nhớ hằng ngày. Thậm chí là từng phút..
Đêm đêm, em vẫn khóc, vì cô đơn, vì tủi thân anh à, nếu có anh bên cạnh thì anh đã ghì chặt lấy em rồi, nhưng tiếc quá, chỉ là mơ thôi anh nhỉ.
Em lại khóc rồi, sao bây giờ em tự cảm thấy em yếu đuối quá.
Anh ơi, em sợ lắm. Em sợ sẽ phải ra đi lắm. Em sợ sẽ phải xa anh lắm anh ơi..hôm nọ em nghe lén được cuộc nói chuyện của bác sĩ và bố mẹ. Em chỉ còn cầm cự được chưa đến một tháng nữa đâu chồng à. Có dấu hiệu lờn thuốc rồi..
Em biết chứ, cơ thể em mà, hằng ngày phải uống thuốc, phẫu thuật, nhồi nhét biết bao nhiêu loại hoá chất vào, em mệt mỏi lắm..
Em nhớ anh, nhớ anh da diết.
Bây giờ em đang ở trong phòng, chỉ một mình mà thôi, không có bất kì ai cả. Và không có cả anh..
Em biết em không còn sống được bao lâu nữa, em biết em sắp phải ra đi rồi. Em băn khoăn, không biết chết, là cảm giác như thế nào chồng nhỉ ?
Chỉ là một giấc ngủ thiên thu và vĩnh hằng ? Hay là một cơn ác mộng ?
Em sợ, hằng đêm em vẫn bị đánh thức bởi những cơn ác mộng. Lo sợ.
Hằng đêm, em vẫn nghĩ về anh. Em vẫn nhớ về anh.
Em còn một tấm hình mặt ngố của anh đây này, em đã kịp đi rửa ra rồi. Cái tấm hình mặt ngố mà em gọi là ngu ngu rồ bị anh giận ấy. Mặt nó ngu ngu ngố ngố thật anh ạ, mà anh chụp cái kiểu gì mà hay thế ?
Đêm nào em cũng hôn nó cả, như là được hôn anh. Đén nỗi nhoè cả hình rồi. Em chỉ còn mỗi tấm đó, điện thoại mất rồi, ứ. Em ghét cái thằng móc túi đó. Sao nó ác thế, em sắp phải xa chồng mà còn lấy điện thoại của em. Huhu. Em ghét nó lắm, em mà bắt được á, là em cầm dép đập vào miệng nó cho nó chừa. Em ghét nó lắm, tức nữa.
Nếu có anh thì anh đã an ủi em rồi, chỉ tiếc là. Em đành phải tự lau nước mắt thôi anh à.
Sống một mình, anh nhớ. Đừng nhậu nhẹt nhé, bỏ thuốc đi. Cả cái tật chạy xe ẩu, vừa đi vừa dùng đt ấy, em ghét lắm. Rồi không được thức đêm, không được ngắm gái rồi chọc gái. Rồi cả không được hư hỏng nữa nghe chưa! Anh phải cố gắng học, khôg được lơ là đâu đó.
Em đi rồi, nhưng em vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh mà. Em đi nhưng em luôn ôm anh mỗi khi anh cô đơn mà.
Chồng ơi chồng à, vợ nhớ chồng lắm, nước mắt vợ lại rơi. Ngồi nơi đây, nhìn ra ngoài, cảnh buồn lắm chồng à.
Trời lất phất mưa, như những ngày hạnh phúc của hai đứa mình đấy chồng nhỉ.
Trời lại lạnh, trời ảm đạm lắm, buồn lắm, nhìn đâu cũng thấy cái mặt đáng ghét của chồng cả. Mắt vợ bây giờ yếu lắm. Phải đeo kính nữa, nhưng yếu thế nào đi nữa. Khuôn mặt của chồng vẫn mãi nằm trong trí não vợ, trái tim của vợ..
Chồng à. Anh có biết tại sao em lại quen Q không ?
Ban đầu quen Q em chỉ muốn trả thù anh, nhưng anh à. Anh Q cũng đem lại những cảm giác được quan tâm chăm sóc cho em. Rồi dần dần em có tình cảm với anh Q lúc nào em cũng không hay. Nhưng anh biết không, chỉ là trên mức anh em một chút.
Anh làm em đau, nhưng em yêu anh rất nhiều, em tự dặn lòng dù đau như thế nào em vẫn muốn được ở bên anh. Vì thời gian không còn nhiều nữa. Với em, thời gian là thứ xa xỉ nhất.
Nếu có Đô Rê Mon thì hay quá em nhỉ?
Em bên anh Q, nhưng em vẫn luôn nhớ đến anh. Luôn nghĩ đến anh. Anh Q biết điều đó nhưng vẫn luôn ở bên em. Rồi một ngày em hỏi anh Q..
– Nếu em chết đi thì anh sẽ thế nào?
Anh Q bối rối lắm, nhưng rồi cũng trả lời :
– Anh sẽ đau lòng lắm.
Câu trả lời của anh Q làm em hụt hẫng lắm.
Em cũng đã từng hỏi anh nếu em chết đi thì sẽ thế nào hở anh ?
Rồi anh giống như ông cụ non ấy, cốc đầu em rồi phân tích tùm lum ba la là em không sao, rồi còn hứa với em. Câu cuối cùng anh nói với em mà em mãi không quên là “anh chết theo em chứ sao nữa, mà anh không để em thoát khỏi tay anh đâu. Ám ảnh em cả đời. Đừng mơ trốn được anh”.
Anh à, một lời nói dối, nhưng nó thật lòng lắm. Lời nói dối của anh, nó mãi luôn trong tim em. Luôn ở cùng suy nghĩ của em.. Nó ấm áp lắm. Nhưng chỉ tiếc là em sắp trốn được anh rồi chồng à, em xin lỗi.
Viết ra những dòng này, em chỉ biết khóc. Vì mình còn trẻ quá, em tiếc cho mình, tiếc cho cuộc tình dang dở của hai đứa mình.
Em đã nói chuyện với anh Q và dứt khoát với anh ấy.
Đi đâu cũng về La Mã chồng ngố nhỉ?
À anh nhớ cái bánh kem em tặng anh chứ, em nghe P kể rồi. Bày đặt vứt vào thùng rác làm gì cơ chứ. Rồi cũng lấy ra ăn thôi mà. Đêm ấy nghe P nói xong em đã cười như một con khùng. Và đêm đó em đã ngủ rất ngon anh biết không? Không còn bị đánh thức bởi những cơn ác mộng, không còn bị giật mình vì thuốc hành nữa..
Anh biết sao em yêu anh không ? Vì anh ngố quá. Anh bên em nhưng anh không quản mệt mỏi, mặc dù anh hơi dê thật. Cả P mà cũng dám quơ luôn, hứ. Em ghét anh.
Em ghét anh lắm, ghét anh vì anh làm em yêu anh nhiều quá, đến nỗi không dứt ra được nữa rồi. Em ghét lắm, ghét lắm biết không đồ ngố kia..
Anh này, giá như anh đang ở đây nhỉ? Xa anh cũng được gần 3 tuần rồi. Thời gian của em bây giờ đang được đếm bằng từng ngày, từng giờ, từng phút.
Xin lỗi anh nhé, em bắt P phải nói em đám cưới. Để anh đau một lần rồi hận em mà quên em đi. Nhưng em sai rồi, em biết tính cách của anh quá rồi. Em sợ anh sẽ buông xuôi tất cả. Nên em viết ra những dòng này, để nói rõ sự thật cho anh.
Bây giờ thì đã biết rồi chứ ngốc ?
À anh này, bên đây đẹp lắm nhé, tiếc là anh không sang đây với em được, tiếc là anh không cùng em đi du lịch được nữa nhỉ ?
Những kỉ niệm ở Nha Trang, em sẽ không bao giờ quên. Em là của anh rồi, trao cho anh rồi. Em không hối hận anh à, giữ nó nhé, đó cũng là tất cả tình yêu mà em gửi gắm cho anh. Em biết anh muốn giữ gìn cho em, nhưng em không còn nhiều thời gian, đó là món quà cuối cùng mà em dành cho anh.
Cơn mưa luôn xoa dịu đi những nỗi đau anh nhỉ ? Anh và em giống nhau thật đó, cứ muốn ngồi hàng giờ để ngắm mưa qua ô cửa kính..
À em hỏi nhé, anh có tin vào kiếp sau không ?
Em tin vào kiếp sau chồng à.
Em tin rằng nó có thật. Và em sẽ đợi anh, hẹn anh nhé, nếu có kiếp sau. Anh sẽ là của em nhé, và chỉ riêng là của mình em mà thôi, em không chia sẻ cho con P đâu, cái gì cũng chia cho nó được mà anh thì mơ đi. Bleu..
Em nhớ anh lắm, nhớ anh nhiều lắm, mỗi lúc ăn em đều nhắm mắt lại tưởng tượng rằng anh đang đút cho em ăn.
Mỗi lúc trước khi đi ngủ em đều nhắm mắt tưởng tượng anh đang vuốt tóc em và hôn nhẹ lên trán em..
Tấm hình của anh, em sẽ giữ mãi. Tấm hình của em em sẽ mang theo anh nhé.
Em đã nói bố mẹ rồi, em muốn hoả thiêu. Rồi rải ra biển, em sẽ mãi trôi theo dòng nước. Em sẽ về bên anh.
Em là biển, biển bao la và luôn đong đầy tình yêu. Nhưng chỉ dành riêng cho anh mà thôi. Em là biển, nhớ nhé anh. Nếu anh là cá, thì hay nhỉ? Mình luôn được ở bên nhau rồi.
Những ngày không có anh, em đau lắm, em không quen được cảm giác không có anh bên em nó như thế nào. Em đã từng tưởng tượng, nhưng có lẽ nó không như em tưởng, nó còn đau hơn cả tưởng tượng anh àh.
Những ngày cuối ở bên anh, em rất hạnh phúc, em đã đạt được những điều cuối cùng của em, nhận được tình yêu của anh. Vậy là em đã mãn nguyện rồi, chỉ tiếc rằng lúc em ra đi em sẽ không được nhìn thấy anh, chỉ tiếc rằng lúc em đi, em không được nghe giọng nói của anh, không được thấy nụ cười của anh. Và có lẽ em sẽ không bao giờ nhận được nụ hôn của anh nữa..
Nhớ không anh, em đã từng dặn anh rằng, khi em chết đi. Anh hãy đem ba bông hoa hồng trắng, phơi khô và đốt nó đi nhé, em sẽ nhận được, sự chung thuỷ của anh.
Em sẽ đem theo cả bức hình của anh, em yêu anh lắm M ơi. Làm sao để anh biết em yêu anh nhiều lắm, làm sao để anh biết..em yêu anh. Em yêu anh, em cứ muốn nói những lời đó với anh. Cứ bấm số anh, nhưng rồi lại ngưng.. Và em đã cố gắng không gọi cho anh.
Có những lần mệt mỏi, tiêm thuốc, em chỉ gọi tên anh. Em biết, em nửa tỉnh nửa mê. Nhưng em biết em đã gọi tên anh. Và chỉ anh thôi M à.
Lúc trước em gọi tên anh Q, em biết, em có mục đích cả anh à.
Anh bị lừa rồi, hihi.
Chồng ơi, cười lên nào. Đừng khóc như thế. Cười lên em mới đi thanh thản được. Cười lên nhé chồng.
Mạnh mẽ lên nhé, không có em bên cạnh, phải biết tự chăm sóc bản thân mình nhé chồng, không có em bên cạnh, phải ngoan nhé chồng. Em yêu anh. Chồng của em. Sẽ mãi là như vậy.
Một cuộc tình đẹp như truyện cổ tích, nhưng em không được làm công chúa hoàn hảo, em chỉ thủ vai được một đoạn ngắn anh nhỉ? Cuộc đời còn dài, cố gắng sống tốt anh nhé. Đừng gục ngã dù như thế nào đi chăng nữa.
Cám ơn anh, vì anh đã yêu em. Cám ơn anh, vì tất cả!
Thư đã dài rồi, em muốn viết, muốn viết mãi. Nhưng em mệt, mắt em lại mờ, tay em lại run rồi, có lẽ em bị sốt.
Anh nhớ nhé, mạnh mẽ lên. Làm một thằng đàn ông, đừng để bị người khác thương hại anh nhé.
Xin lỗi anh vì em là người thất hứa. Em không thể đi tiếp cùng anh nữa. Em phải bỏ cuộc sớm, mình có duyên nhưng không có phận anh à. Hãy nghĩ như vậy anh nhé. Nhưng em vẫn bên anh, bên anh theo cách riêng của em. Kiếp sau, anh sẽ là chồng của em, em sẽ không để anh thoát khỏi vòng tay em đâu.
Yêu anh, chồng ngố của em.
Mãi yêu anh!
Vợ của anh – A
Đừng khóc, mạnh mẽ lên anh. Cuộc sống luôn bất ngờ anh àh. Đừng làm tổn thương chính mình anh nhé.
Đừng quên em anh nhé, xin anh. Đừng quên em, cất em vào một góc nhỏ trái tim. Với em như vậy là quá hạnh phúc rồi. Đừng quên em!
P/s: em yêu anh!
Đọc xong bức thư của A. Tôi khóc.
Tôi ra đường, đi bộ lang thang như một thằng khùng. Vô định, vô hướng.
Tôi cứ đi, tôi cứ bước. Và tôi biết, giờ này em đã ở một nơi xa. Và em cũng đang ở bên cạnh tôi không chừng.
Tôi không biết, nhưng tôi luôn cảm nhận rằng em bên tôi. Tôi chưa bao giờ mơ thấy em. Cho đến lúc type câu truyện này, tôi mơ thấy em. Em đứng đó, mỉm cười với tôi.
Sau đó tôi đã mua ba bông hông trắng đẹp nhất về đem phơi khô, và đốt nó, những bức thư của tôi và A, tôi đốt. Những bức hình của chúng tôi. Tôi cũng đã đốt. Rồi cuối cùng, tôi đem bức thư của A ra, và tôi đốt nó. Trc lúc đốt tôi cũng đã kịp nhờ đứa bạn type lại trên máy tính. Bởi vì tôi không dám viết nó, không dám đọc lại nó.
Nhưng rồi trc lúc đốt, tôi đã đọc lại nó. Rồi nước mắt tôi bất giác rơi..
Em..
Anh nhớ em..
Em sẽ mãi không quay về bên anh..
Hồn còn ở đây, nhưng người đã đi rồi..
Vĩnh biệt em. Người con gái anh yêu..
Anh sẽ không quên em đâu..!!
Hãy xem như đây là một câu truyện.
Một câu truyện tình yêu buồn.
Là một cuốn tiểu thuyết.
Nó sẽ để lại những bài học.
Về sự tham lam, chân thành.
Cám ơn các thím đã luôn đồng hành cùng mình trong thời gian type truyện
Mình đã mạnh mẽ theo lời A đôi lúc là quá lố.
Sau khi type xong mình đã chấp nhận sẽ thay đổi thêm một lần nữa
Nụ cười càng lúc càng tắt trên môi mình người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?
End!