Tuổi đời giữa cô và ông chênh lệch nhau đến hơn chục niên, thế nhưng về đường yêu đương thì vẫn nóng bỏng như ở nơi giới trẻ. Ông vào dạng bỏ vợ, còn cô vào đám chết chồng, thứ đã từng hưởng mùi đời, nay nhẫn nhục nhịn thèm lâu, nên có dịp rổ rá cạp lại thì phát triển nhanh, ồ ạt và náo động phải biết.
Chả nhớ rõ ai là người giới thiệu để cô với ông bén mùi sáp lại gần nhau, hay tự động họ đánh hơi tìm nhau tới, điều đó có gì hệ trọng; vấn đề là liệu tình yêu có nẩy nở ở họ hay không. Điều này thì chắc ăn như bắp vì cứ trông họ quyến luyến, đeo đẳng, xoắn xuýt nhau thì đủ thấy tình yêu kỳ diệu bậc nào.
Tuy ai cũng từng là tay lão luyện về đường hương lửa, nghĩa là chẳng còn lạ lùng gì chuyện chốn phòng the, vậy mà lần đầu hẹn hò, gặp nhau, cả hai vẫn thấy ngượng nghịu, rụt rè, bẽn lẽn, e lệ, cứ y như hai trẻ vừa lớn lên học yêu nhau, hay hệt chàng trai lần đầu đi xem mặt gái.
Cô nằm đung đưa trên cái võng, nhẹ hiu hiu, còn ông ngồi thòng chân ở giường cạnh đó, im và hiền như hến. Cô đạp nhẹ võng rung rinh, hết lăn bên này, trở bên kia, chờ chờ đợi đợi mà mãi ông vẫn im thin thít.
Còn ông bỗng thấy chân tay thừa thãi, hết xoắn lại doãi, hết mằn lại buông, đến dạng chân ra cho chạm vào cái võng cũng không dám. Chả là trước đó ông nói mẽ, dù cô có dấu hình tích thế nào thì ngay khi gặp, ông cũng nhận ra ngay. Thế mà chính khi ông cụng đầu, cô vờ cho biết người ông kiếm vừa chạy ra chợ sắp về, ông tin ngay tắp lự.
Đến khi cô bảo cái người ông tìm chính là cô, ông tẽn tò, mắc cỡ làm sao. Bởi thế, bao nhiêu nhuệ khí của người đàn ông đều theo nhau đi chơi ráo trọi. Ông ngơ ngáo như thằng hề, ngậm tăm một mạch.
Phải chờ đến khi cô mở lời trước : ủa chớ hẹn tới nói nhiều mà sao lại im im. Ông như sực nhớ ra, chống chế : ờ hén, ở nhà định bụng đủ thứ mà tới đây sao quên hết trơn. Cô cười khục khục, không ra nhạo, không ra trách; còn ông thì hết gãi gáy lại gãi cằm, sượng sùng.
Thế rồi, chẳng lẽ ngồi suông mãi với nhau nên ông vờ rón rén tìm nắm lấy bàn tay cô. Chao ôi ! sao mà nó ấm dữ dội, hổng biết. Cô chẳng phản đối rụt tay lại, nhưng lại kêu bâng quơ : chèn ơi ! nổi da gà hết trơn ! Ông bạo dạn xoa dọc theo cánh tay cô, quả thật da cô nổi hạt như da gà luộc.
Ông vội ôm chầm lấy cô để sưởi ấm. Cái đà ngả người mạnh làm ông giúi sấp người lên cô. Cái võng chao đi, sự va chạm làm những phần mềm trên người cô đâm sầm vào ông mạnh bạo. Ông cảm thấy đã điếu, nao nức tràn dâng.
Ông hối hả dở cao cái áo thun chẽn của cô để xoa cho cô vừa đỡ sợ, vừa ấm áp. Thứ áo gì mềm ẻo, lại giãn rộng dễ dàng, ông chui vào liền nhìn rõ suốt lườn ngực cô trắng ngần, ngon như múi bưởi mới lột. Ông xuýt xoa, tấm tắc, vội chun thêm sâu vào dưới áo cô. Vẻ hốt hoảng, cự nự, song chỉ chừng mực thế rồi cũng thôi.
Chui gọn vào dưới áo cô rồi, ông mới khám phá ra một trời của nả. Cái yếm ren màu trắng bọc gọn hai quả dưa gang mọc ùn ùn. Cô nhõng nhẽo kêu : đừng chun vô đó, kỳ lắm. Nhưng ông chỉ ư ư đáp lại.
Ông đang hít sâu cái mùi đặc biệt đàn bà, kêu ư ử như người thích thú hát nho nhỏ. Cô lằng nhằng, không phải để đẩy hất ông ra mà là để sự va chạm càng nồng, càng đậm thêm nữa.
Ông vùi mặt, di di nơi khoảng da trần sát dưới yếm, hít hà như trẻ nhỏ vừa được mẹ cho quà. Mũi ông trườn qua lớp ren yếm kêu sột soạt nho nhỏ làm tăng thêm sự thèm muốn đang vỡ òa nơi ông.
Hai tay ông không còn thụ động mà đã vội chiếm lên mỗi cái vú của cô xoa mãi không thôi. Cô nhạy nhanh quá thể, mới vậy đã cong cớn hai núm lên. Ông diết da hôn tới tấp vào bên ngoài cái ren và hai bàn tay vần vò dữ dội. Ông thấy rõ hai vú cô nhàu nhĩ ào ào.
Ông rên rỉ và vùi mặt vào lùng nhùng dưới lớp áo. Cô nháo nhào theo đà vồ vập của ông. Một lát, ông thở khào khào, cố đẩy hai bầu ren trật ra khỏi vú cô để hưởng trực tiếp cái mùi cuốn lôi sồng sộc ngát mũi.
Cô kêu choe chóe, nhưng vẻ thỏa hiệp theo. Chỉ không đầy cái nháy mắt, cả hai bầu vải ren đã bị lật ngược lên ngực và bây giờ thì hai vú cô lộ thây lây ra đó. Ông như tay thám hiểm đã leo được lên đỉnh núi cao lừng, liền chộp luôn hai bàn tay vào cặp vú cô, vừa nhún tưng tưng, vừa như thử xem trọng lượng nặng chừng nào.
Phải nhận cô có cặp vú đồ sộ, thơm lễu, vừa không nhăn, không xệ. Quầng nở lớn, núm gọn bâng, nhìn chỉ muốn cắn nhai ngấu nghiến cho thỏa sức. Cô xục xịch trên võng, miệng thì than : ẩu tả quá, sao lột đại áo ra, thế nhưng giọng cô lại như lời mời ông ngọt sớt.
Ông cũng giễu pha trò : thì lâu ngày thiếu nên thấy là thèm, phải lột ra mới đã. Cô hứ hứ rồi thôi. Người cô lún sâu xuống các mắt võng, trông bó rọ như con cá mắc lưới, ông phải khuyên : nằm vậy đau chết, lên giường ngả lưng cho khỏe.
Cô ự ự than : trật lên chi cho ngực bó rị thở nhọc quá. Ông ướm lời : thì ngồi lên, lột phắt luôn cho khỏi rêm. Cô ỏn ẻn thêm một tẹo, mới chịu ngồi dậy, vạch lưng áo hối ông : cởi dùm cái khóa coi, mệt chi mệt dữ.
Ông sẵn tay kéo luôn cái áo thun lên phía đầu giật phăng. Hai vú cô rung rung như mặt trống vừa qua hồi khua mạnh. Mắt ông chấp chới, khen lia lịa : đẹp quá, vú đẹp quá. Cô có vẻ hài lòng. Cô xoay hẳn lưng lại phía ông nhắc : gỡ dùm lẹ cái coi, còn ở đó càm ràm.
Ông thoăn thoắt gỡ mau cái khóa và ụp vội hai bàn tay xoa nắn cặp vú cô khi hai dây nịt áo còn loằng ngoằn chưa rơi ra khỏi vai cô. Ông ôm khư khư cặp vú như sợ tuột mất, áp mũi vào lưng cô hít hơi dài : xơm, xơm, xơm chết người đi được.
Các ngón tay ông thần kỳ vò hai núm vú, nhồi nhồi làm chúng săn cứng lại. Ông phều phào nói chẳng ra hơi : cho ngậm cái coi, xèm quá. Chẳng chờ cô ưng hay không, ông đè vật cô ra giường vừa hít, vừa hun, vừa vùi cái chót mũi vào từng bên vú và tay thì mò bóp loạn xạ.
Cô thở dồn đập, như bị bầy kiến bu tới tấp cắn nơi vú cô. Cô vùng vằng trong vòng tay ông, né tránh những cái hôn băm vằm vào phần thịt mềm dễ nhạy cảm nơi ngực. Ông bợ hai vú nơi hai bàn tay, ép chúng lại rồi rúc mặt vào giữa khe ngực mà hít tới hít đến.
Ông xục vùi vô cặp vú cô chẳng khác gì heo đói xục máng cám, khiến cô nhột, cười lên rinh rich. Cô khua hai bàn tay loạn xạ, kêu chí chát : úi, nhột, nhột tổ chảng, làm gì như đói lâu năm.
Ông trả trây : ừ thì đói lâu năm chớ sao, vú mớm như vầy, bố ai nhịn cho nổi. Ông táp còn hơn bé nít táp, lồm cồm nơi miệng với mồm, hai tay khua bóp ngầu xị như ăn cướp. Đã lâu cô không được ai bóp vú nên rạo rực chi lạ.
Cô trợn tròn mắt nhìn ông, sao lúc này ông nhanh thế không biết, chả bù lúc vừa nãy ngó xụi lơ, hiền khô. Ông ngấu nghiến hít hun và nhồm nhoàm nhay mỗi cái núm vú đầy nơi họng, có lúc lại thu hai bàn tay bóp choẹt hai bầu vú cô ra, tựa như ép cho hết chất mật, chất nhựa gì trong đó.
Ông làm dữ quá khiến hai đầu vú cô không kịp mềm lại. Chúng cứng đanh như hòn bi, hòn sỏi, hai bầu vú căng tức như mụt nhọt, óc ách tựa bong bóng. Đã thế ông còn chùi chùi hết đầu vú này đến đầu vú kia lên da mặt, da mũi ông, khiến cho cái lỗ sửa choen nhoét ra nhột thấu trời, thấu đất.
Cô rướn người lên từng chặp than vãn : nôn, nôn vá, mút nhẹ thôi ! Mút vậy tưa hết đầu vú, xấu rồi hổng thèm quay lại. Ông bào chữa cho sự ham hố của mình : đừng nói tầm xàm, vú này mà bỏ, có họa điên. Cha mẹ ơi ! vú thế ni mới gọi là vú, chúng hốt hồn bay bổng hết trơn !
Cô hết còn ngồi vững nổi với ông, ông áp vô làm xàm như cọp vật nai. Cô dấm giúi mấy lượt đành đỏ uỳnh ra giường. Cô phụng phịu nói : đó, ăn thịt ăn cá gì thì làm cho đã đời đi, kẻo ước ao trong bụng.
Được lời như cởi tấc lòng, ông xấn xổ đè cô ra, lúc nào bóp thì bóp, còn không thì tha lưỡi liếm hết mội nơi. Nước miếng ông tráng một lớp ướt nhoẹt lên da thịt, vú, ngực cô bóng nhẫy như tha mỡ. Cô hít hà vì những cú đâm thọt nhè nhẹ líu ríu nơi núm vú, chạy luồn sâu vào các tế bào bên trong làm cô quíu cả lại.
Ông thay phiên bú nút và xoa bóp hai cái cái vú, có lúc chỉ mằn một núm, còn một vú thì dùng lưỡi, răng đẩy đưa, chuốt , bào trong miệng. Người cô nhộn nhạo hẳn lên, y hệt ai đem sâu, đem bọ cho bò rần rần lên người cô.
Ông túm lấy cái núm vú xe đi xe lại như người vê sợi thuốc, cô nghĩ nó xoăn tíu lại chẳng khác gì con ốc bắt chặt vào cây đồng mứt. Cô doãi người ra để nén cái nhột, cái kích thích đang lấn chiếm tạng phủ cô.
Ông mút ngon lành, tay vê xoe núm vú, cái quần cô mặc mỏng teng phập phồng lên xuống theo hơi thở. Ông giựt giựt đầu vú mấy cái, bất đồ nghiến răng cắn một phát, cô rú lên : đau và miệng méo xẹo. Ông vội vàng xin lỗi và chữa cháy : tại thấy nó ngon vá nên cắn cho nhớ đời. Cô phàn nàn : trời đất, có đôi vú mà cắn nát mẹ nó ra thì lấy gì chơi. Cô tỏ vẻ giận dỗi, ông phải làm hòa tích cực, cô mới nhỏn nhoẻn : thương thì đừng cắn đau chớ, nương nhẹ thôi, có mất đâu mà lo kè kè giữ.
Thực sự là ông cũng nôn như cô lắm rồi. Úp được hai bàn tay lên vú và miệng ngậm bú, nút đứ đừ cả cái bầu vú chình ình trong miệng, họa là điên mới không thấy thú vị. Phương chi từ ngày xa vợ tới nay, ông nào gặp ai có cặp vú chần vần như cô để mà nựng, mà tưng, mà vò, mà bóp, mà bú, mà nút cho đã.
Cho nên nhìn tướng xịch đụi đeo bám lấy cô, giỡn nghịch cặp vú diết da cũng phải thôi. Ông tỏ vẻ tiếc sao tới giờ mới biết cô, đâu dè trong con người cô lại có cả một kho tàng bất hủ như vậy.
Ông mê mệt như người điêu khắc gặp người mẫu đẹp nên uốn cong vòng bàn tay lượn lờ khắc những nét sắc, dịu nơi viền vú cô. Khiến cho cô lâng lâng như cô dâu ngày cưới hớp rượu hợp hôn chờ được chồng làm thịt.
Ông nhìn đôi mắt cô khép lim dim và người rướn lên mỗi khi ông vo tròn cái núm vú thì biết cô sướng tuyệt đỉnh. Có điều đây mới là lần đầu được vờn nên cô còn giữ kẽ, kiệm lời, chưa dám bày tỏ ra nỗi khoái lạc thiệt tình.
Ông cũng chẳng vội đốc thúc mà chỉ lo trổ hết kinh nghiệm, ngón nghề, cốt để cô nhập tâm dần mà bật ra tiếng kêu phải đến thôi ! Ông nhay vú cô đến độ cô hết ưỡn người lên lại vùi mình xuống, hai chân đạp di vào nhau tựa cạo gió vì những đợt kích thích đằm đằm muốn làm cô bật thành cánh cung giương mạnh.
Đến khi nhìn thấy cô vật vã ì xèo, ông mới hớp hồn cô bằng lập cập ôm xốc lấy cô hun vùi vào bất cứ nơi đâu ông chạm phải. Cô bung bả lùm xùm, tay chân quấu cào vung thiên bất tận.
Bấy giờ ông mới lòn nhanh tay vào lưng quần cô, cố tình xoa lên khắp cái sịp mỏng dính. Cha mẹ ui ! tưởng là sao, dè đâu ông chạm vô cái vũng gì lệt xệt. Ông vờ như không biết, tiếp tục nút bú đầu vú cô và những ngón tay măn măn giữa cái chất mềm mềm bao quanh háng.
Cô búng người lên khi một ngón tay ông đụng tới cái rạch dọc giữa hai múi sầu riêng. Cô phát rùng mình ngang vì có luồng điện bất chợt luồn vào làm nổ cầu chì của cái núm dấu trong đó.
Thấy cô câng mình bật ngửa, ông vội xòe luôn bàn tay ra thành chiếc lá bụm nguyên cái khe hở mà ấn tới ấn lui. Như chiếc kèn ô tô bị chạm, nó ré lên không dứt, cô oặt oẹo rít xiết răng từng hồi. Ông dùng cạnh bàn tay nhịp nhịp vào chỗ khe dọc thì cô thở rốc lên kêu : nôn ! nôn ! chịu hết nổi !
Ông úm chặt bàn tay như bụm lấy vết thương và đằn cạnh tay bóp toe toe, dù mới bên ngoài lớp vải mà ông cũng đã thấy vẻ to sụ của cánh bướm đang nở rộng và chất nước keo nhớt nhợt ở tay.
Ông đùa giỡn với cô : nhét lọ keo vô trỏng chi để nó bể trào tùm lum ra vậy. Cô then nên đấm thùm thụp vào vai, lưng ông, la bải hải : tại vọc nó chi, cả chục năm hổng ai đụng vô, giờ đánh thức nó ói tá lả, túa lủa, còn ghẹo nhạo nữa !
Ông cười xuề xòa. Cô càng đấm ông dữ dội hơn : nghỉ chơi ! đã được ăn còn được ngạo, dẹp, lấy tay ra, hổng chơi nữa ! Bấy giờ ông mới mở máy tán : đùa tí thôi, chớ ai ngạo đâu nà.
Nghịch ngợm nhau đã đời, giờ chợt sực nghĩ ra thấy chẳng ai gọi ai cho ra lời ra ý. Chỉ trống không tưng tửng với nhau, vậy mà sao ai cũng hiểu ! Hóa ra trong tình yêu có khi ngôn ngữ không còn cần thiết nữa và bất giác ông cười tủm tỉm thú vị.
Cô lại càng quáng quàng lên : nói hổng ngạo mà cười khinh đời. Ông phải nén để giải thích cho cô nghe, lúc ấy cô mới nguôi.
Bây giờ không phải chỉ riêng mình cô rên ư ử vì bị kích thích, mà chính ông cũng hùa theo để căn phòng rền rền tiếng đú đởn của hai người đang lên cơn chất ngất. Một khoảnh ngực ông đã chặn nghiêng lên người cô, miệng ông vầy vò mằn vón cái vú trái cô oàm oạp, bàn tay trái ông thì vặt nắn vú phải cô, trong khi bàn tay phải vẫn quậy ùng ùng trong quần cô như chớp.
Cô rên phì phì, ông âm ư theo, nhịp nhàng hòa điệu. Bàn tay ma quái của ông đưa cô lên tuyệt đỉnh của ái ân, miệng mồm ông, ngón tay ông như quạ như cú, như thằn lằn, sâu róm, lển nghển bò, làm cô lấy hơi lên dồn đập.
Thỉnh thoảng cái ngón giữa độc địa lại a tòng cùng hai ngón cái và trỏ lẫn cái lưỡi rám của ông làm cô tưởng muốn nổ tung ra. Cô cố cắn lấy răng để đừng bật ra lời tục tĩu mà xem chừng khó, khó quá. Mấy lần, ông lầm cô bật cong như cái ná, hai gót giận mạnh xuống nêm, búng hổng mông lẫn đít lên, cô kêu á á, vùng vằng vủng vẳng.
Hai tay cô quờ quào, như thừa, như hụt, lỏng chỏng, không biết bám víu vào đâu. Cô hụt hơi nấc lên từng tiếng : ui, a, đừng, chết ! chết ! chết ! Ông biết cô đang tận hưởng cái khoản thiếu hằng chục năm chưa được hưởng nên tỉ mỉ, tẩn mẩn vuốt măn, nhay nút cô, lầm cô đánh đu, nhún nhẩy, thiếu điều sút gân lỏng cốt.
Một lần, ông vờn cái nút thịt ở đầu góc múi sầu riêng, cô nảy tưng tưng, quặp chặt lấy tay ông kềm không cho moi móc nữa. Dè đâu đó lại là thảm họa, cái ê tô của hai đùi cô xoắn lấy ngón tay ông làm thành cái móc câu dính cứng bên trong. Ông đi một đường xì lô, thế là cô bổ nhoài thét : ui, nứng ! nứng ! nứng quá ể !
Có thế chứ ! Ông cốt chỉ chờ mong có bi nhiêu. Nứng thì nhận là nứng, có gì phải e dè, vậy mà cô chỉ rặt kêu : nôn, nôn vá, làm ông sốt cả ruột. Khi nghe được chính miệng cô thốt ra được từ cấm kỵ này rồi thì ông tạm nhả vú cô ra mà khuyến đế vô : nứng thì dạng banh giò ra, để làm cho sướng tê, sướng dại. Còn lệ e gì hổng biết, có khi hạn chế quá, cục nứng nó chạy lên đầu thì bỏ mạng.
Cô nghe có vẻ sợ nên vội dạng lỏng hai chưn ra. Cái bánh bèo nở tét bét, mỡ dính tùm lum, ông ịn cái sịp vô day tha cho mỡ tràn đầy khắp cái bánh. Ông e hèm tự nhủ : giờ mà được ngoạm một phát, chắc là bùi béo ngậy. Cô giật thót mình cản : thui, ngoạm chắc chết mất, nó đang nứng phừng phừng mà miệng mồm đút vô chắc tiêu dên hết trun.
Ông có vẻ thích lối pha trò, dí dỏm của cô nên cũng chọc ghẹo lại ; chớ hổng lẽ tha phết mỡ hành, tôm chấy rùi để đó ngắm ên sao. Cô tưởng tượng bộ râu cá chốt của ông mà giụi vô cái bánh bèo của cô chắc nó đâm túa lủa thì có nước cô đùn ra nhớt khí đầy mấy tô cũng không hết.
Thấy cô tang tang, ông gồng bàn tay, ngoáy xiết ngón tay vô làm cái lỗ chèn nhẹt kêu xòm xọp. Chất va li de của cái sịp cũng khua lọp xọp theo và cái mớ mỡ xủi bọt ở húm cũng ùa vào làm cho chỗ giữa háng như một thồi canh hẹ. Cô đánh võng cặp giò, khoảnh háng cô nẩy bình bình như sập hố.
Ông hét lên : cởi ra cho rồi, để lùng xùng mỏi tay ứ nhựa. Cô cũng thoáng nhận ra vậy nên làm thinh hổng nói. Ông tiện đà cô còn đang nhấc hổng mông lên, vội kéo cái sịp ra. Nó vướng víu bầy hầy trong quần nên ông vo cả mớ thành cục lột ra một lần cho khí khỏi vãi vương ra nệm. Hai chưn cô phụ giãy, đạp để giúp ông kéo nó mau.
Ông ồ lên một tiếng khi thấy hai đùi cô trắng phau như cặp ngà. Chỗ vết nứt ướt mẹp, tua tủa những giọt trong ngần bám ở những sợi lông, thấy ớn ! Ông đè háng cô xuống, lông bết vô như vừa mới được gội ướt và chải keo. Ông giương hai ngón tay vạch mớ lông ra và ầm ừ : đẹp, đẹp tản thần !
Cô ngây ngô nhìn xem ông giở trò giở trống gì tiếp. Ông lừ lừ nhứ nhứ bàn tay phán : ngó dễ ghét, muốn phát cho một cái hết nhăn nhở nhìn người ta. Cô bật cười chêm vô : ai biểu dòm nó chi rùi kêu than nhăn nhở. Ông phát bẳn : chớ không à, mắc mớ gì dòm thì dòm lại ứa dãi nhớt ra làm người ta muốn xón đái.
Cô hết hiểu nổi ông, con người coi lù rù vậy mà tếu. Cô nghĩ cha này chắc thuộc loại nịnh vợ có nòi, rồi cô thắc mắc, sao chả vậy mà lại bị vợ bỏ. Ông trầm trồ nhìn cái sẹo hồi lâu thì miệng chóp chép muốn ăn, hai ngạnh râu ngo ngoe ngó hết sức tục. Cô đinh có ý kiến, nhưng nghĩ sao lại thôi.
Ông ừ ừ bẹt hai múi thịt ra, nhíp nhíp cái miệng rồi đổ nhào xuống như máy bay thần phong vừa nhận ra tàu địch. Cô la toáng lên : chớ ! chớ ! dơ lắm, đừng chúi mỏ vô. Cô quính quá nên nói loạn xạ, dám ví miệng ông thành mỏ chuột chù, mỏ két, nhưng lỡ rồi, lấy lời hổng kịp.
Còn ông mảng say sưa vì cái húm mở sạch sành sanh trước mắt còn tai nào thính mà nghe ra lời. Ông hầm hè đưa tay đằn cô ra : dơ thì dơ cũng phải nhào vô, đó là chất từ trong người tiết ra chớ có phải mũi giãi gì mà gúm. Cô càng hét dữ : hổng được đâu, để chùi bớt chất nhớt cái đã. Ông càu nhàu : vô tích sự, lật bà lật bật làm mất hứng.
Tuy vậy, ông cũng chộp lấy nùi quần cô quẹt vội quẹt vàng lên cái bánh bèo cho xong và trong khi tay quay ra sau quẳng lại bên giường thì miệng đã trịn ùm ùm lên giữa háng. Cô nhột trí mạng, hai môi ông dzỉnh lên, hàm râu rung rung, nó càn nó lướt, y như người ịn triện lên giấy tờ ngoài xã.
Cô rúm người lại, ông phải dùng tay nạy hai đùi cô ra. Ông hun chí chát lên cái bim, đằn ở mu này, giặm nơi mu kia, mũi hít hít vô, coi đã điếu. Ông lẩy bẩy hai ngón tay như cái pho xép banh hai mép mu ra, mấy sợi lông len giữa cái rạch nhỉnh lên như râu dế phì phà phì phòm. Ông rà ngón tay thử xem đã chạm đúng cái hạt nho nhỏ lồi lên chưa, đến khi rờ đúng cái phao câu thì ông xà miệng vô hun cái chách.
Như có luồng điện cao thế, cô búng hai giò chạm vô mặt ông. Chẳng tỏ vẻ đau, ông ịn liền tù tì một hơi đến chừng hơn chục cái, làm cái hạt xục xich lại qua nhoi nhói. Cô bung rộng hai giò ra, ông hun và dùng lưỡi lia làm cô chới với từng đợt. Cô nôn nao cả người, giống con ong bị trẻ nghịch tinh châm vào lỗ đít.
Ông hít hà và rà rà lưỡi, rồi cuốn tròn cái hạt thành một cục nút lấy nút để. Cô có cảm tưởng bị ông rút lần từng rẻo ruột ra. Nó cồn cào như ai moi ai móc, nó ngấm ngầm như ai đục ai đẽo, nó lần xần như ai lau ai lăn, nghĩa là bao nhiêu dây thần kinh trong người cô cơ hồ bị gom xoắn và làm rối banh rối bẹ hết trọi.
Phải nói là cô nứng chết điếng. Tiếng có chồng mà hồi nào cô được hưởng sướng nứng như ri. Cái ông chồng hồi trước hiền khô, có đâu như ma bùn giống ông lúc này. Khi nào thích thì lột quần cô leo lên đâm giúi đâm giụi vài cái và phục luôn trên bụng cô thở rốc.
Tội nghiệp tại ổng yếu tim nên không dám giở giói nghịch ngợm như ông. Lắm khi thương chiều chồng xong, thấy ổng lấy hơi lên, chỉ sợ ổng lăn kềnh ra đó thì cô mang tiếng đàn bà dâm đãng.
Giờ ổng chết cả hơn hai chục năm, tưởng tánh dâm của cô chìm luểnh chìm loãng đâu mất, ai dè ông mới rờ vô, cô lại sung ngay. Cô nheo nhẻo than : người ta đã ngủ yên từ lâu nay còn trèo đèo phá dựng dậy.
Ông hãnh diện vì lời chê bai này. Như vậy là ông còn phong độ chớ đâu đã rụi. Ông còn làm cho cô từ chỗ úa héo mà sống lại thật nhanh. Ông liếm cái hạt và bú cái hoa, nút cái mu, còn cô vẫn quằn người lên, đủ biết tài năng ông đâu có mất.
Ông điềm tĩnh phục vụ cô, ông khều khều cái hạt, lôi kéo khoảng thịt lồi lồi nơi cái lỗ, trau chuốt lau ly cẩn thận vào từng cái ngóc cái ngách, làm cô phừng phừng như ngọn đèn khò. Chóc lát ông lại giặm rờ rờ, bóp lên cặp vú, hoặc liếm quết lên mớ lông làm cô rú lên như người dại.
Cô nàm phịch một chỗ, chẳng còn biết đường nẻo nào mà lần. Ở chỗ giữa háng cô nó lộn xộn không thể nào phân tích nổi ! Nó như ngọn sóng dâng cao, dồn dập, vun vút, chẳng một vật nào ngăn cản, rồi bỗng đổ ụp xuống như xe tuột dốc mất thắng. Nó lao ùn ùn, băng qua đồi non, núi thẳm, làm cô chết bấy chết bá.
Phần ông cứ như dao, như bào, như xỉa như xói, làm cô nhột muốn chết. Bộ râu hinh hỉnh của ông càn quét khắp háng cô, làm cho cô rớt từ tầng trời này xuống tầng trời khác. Cô muốn hét to mà rồi kìm lại được.
Phải nói chưa khi nào cô bị nứng tới cỡ đó. Hun hít đã làm cho cô chết lăn chết lộn, giờ ông còn dùng lưỡi, dùng tay, dùng râu mà phá nát cô. Thịt da cô chỗ đó mềm và dễ nhạy, vậy mà ông xốc xáo như đâm bị thóc, chọc bị gạo thì cô chết đứt, hèn chi !
Cô há miệng to, ngáp ngáp, lấy hơi, hai tay đằn cái đầu ông chết dí vào chỗ húm, hai giò cô nạnh và búng kêu tanh tách. Cô vằng, cô vùng, lấy hai bàn tay bợ lấy hai bên má ông mà lển xển bật qua bật lại. Cô kẹp cúng hai đùi mà lắc mặt ông tựa ru con.
Ông làm thứ gì mà nghe ớn óc. Cô như bị ai quệt sơn, quết nhớt gì lên lỗ, rồi ngoáy ùm ùm, móc ngược lên, quậy chúi xuống, hai tay cô hết bụm lại quơ, mới ngó tưởng cô nổi khùng, nổi dại.
Có hồi ông úp nguyên chót mũi vô và liên tù tì ông băm vằm mãnh liệt lấy cái húm. Cô nghĩ cô bị xé toạc ra, tiếng vải kêu rét rét thất kinh. Ông hừm hừm trong miệng làm cô loạng choạng muốn té đái. Ông nhấn bin bin hồi nữa thì cô thành một tay đô vật quấn chặt lấy mang tai ông mà quật như điên.
Ông hớp hớp và nút mấy cái, cô lăn đùng ra kêu như nhà cháy : nứng, nứng lồn quá, nứng lồn quá, thôi đi, đừng nút nữa. Ông nghe được tiếng kêu trầm thống của con cái bị con đực dồn bắt phải chịu nọc mới hí hửng reo : có thế chớ ! tưởng đâu người chết đứng từ lâu.
Ông nhả cái húm ra, nó chẳng khác một hố nhựa quến đạc sệt. Hai mu còn nấc nấc và cái hạt thịt còn xựt xựt rung rung. Ông lấy ngón tay miết một cái, cô bật ngửa giãy giụa. Ông chùi rà ngược lên theo chiều dọc, cô có cảm tưởng như tờ giấy bóng kiếng bị gỡ bóc lần ra.
Cô hết còn giữ kẽ, kêu rít lấy hàm răng : nứng lồn quá, chơi cái đi, cho hạ cơn tức. Ông tưởng nghe lầm nên hỏi lại khiến cô phải gắt : bú nứng lồn quá, muốn đụ một cái, nghe rõ chưa.
Ông nhỉnh nhỉnh hàm râu, mấy sợi dính khí lồn cô vung vẩy coi rất dị hợm, cô càng hét : nứng thấy tía, còn đủng đà đủng đỉnh. Cô sấn sổ đè vật ông xuống, hối hả lột quần ông ra. Đến khi thấy cái dùi của ông giữa một đám da nhẵn thin, cô á lên một tiếng : ủa, sao trọc lốc vậy.