Kể chuyện Tôi – Một thằng ăn bám
Tiếng chuông báo thức kêu “oa oa” phát ra từ cái loa của chiếc Nokia Lumia tôi mới mua hôm qua. Bên ngoài, nắng đã leo đến ngọn cột điện, tiếng gà gáy, à nhầm, tiếng xe máy chạy rầm rầm. Một ngày mới đã bắt đầu với tôi thật uể oải như một chiếc xe kéo bị chất quá tải.
Con Lumia lại kêu lên oa oa. Thằng bạn thân gọi:
– Gì mày?
– Café không mày?
– Ok, đang đéo có gì làm.
– Vậy 30p nữa ở café Nắng Xì Dầu nhé!
– Ok Gay.
Mặc vội vào bộ quần áo tối qua vừa thay ra. Quái, cái gì cồm cộm ở túi quần bò mình thế nhỉ? Móc ra xem thì có 2 cái bao cao su, một viên sủi Efferalgan 500 đóng gói trông cũng không khác gì cái bao cao su.
Lạ nhỉ? Bao cao su thì đúng rồi, vì lúc nào mình cũng dự phòng mấy cái, nhưng còn cái viên sủi này ở đâu ra nhỉ? À, đúng rồi, hôm qua ông già kêu đau đầu nhờ mua hộ viên sủi. Nhưng mình nhớ là đã đưa cho ông ấy rồi cơ mà. Sao giờ vẫn ở trong túi mình nhỉ? Chết mẹ, chắc tối qua say lại đưa nhầm cho ông ấy cái ba con sói mịa nó rồi. Hi vọng lúc uống ông ấy phát hiện ra, chứ nếu uống cái ấy vào, đau đầu thì éo khỏi mà lại tắc cổ chết toi.
Đang chực dắt xe ra thì bà già gọi giật lại:
– Mày lại đi đâu đấy thằng kia, mày đi suốt ngày không chán à?
– Dạ, con đi có tí việc ạ!
– Việc gì? mày thì có cái việc gì?
– Con đưa người yêu thằng bạn đi khám thai tí thôi ạ.
– Sao thằng đó không tự đưa người yêu nó đi mà phải nhờ mày?
– Dạ, nó bận đưa vợ nó đi đẻ ạ!
– Thôi đi, mày ngồi xuống đó, tao có chuyện muốn nói.
– Chuyện gì để lúc khác đi mẹ, giờ con đang bận.
– Bảo ngồi xuống cơ mà.
– Có chuyện gì ạ?
– Mày nhìn lại mày xem, từng ấy tuổi đầu rồi mà chưa làm nên cái trò trống gì. Suốt ngày lêu lổng ăn chơi. Bao giờ mày mới tính đi xin việc làm hả?
– Thì con mới ra trường, cũng phải để cho con nghỉ ngơi bù đắp lại những tháng ngày học tập vất vả chứ!
– Mày ra trường hơn 3 năm rồi mà, vẫn chưa đủ bù đắp sao? Mà lúc còn đi học thì tao thấy mày cũng có vất vả khổ sở gì đâu? Vẫn suốt ngày cày game, đi phượt. Cái hệ trung cấp người ta học 2 năm, còn mày học tận 6 năm chưa ra nổi trường. Để cuối cùng lại là bố mày mang tiền đến đút lót chạy điểm cho mày, mà có phải chỉ chạy một hai môn thôi đâu, chạy hết, cả môn thể dục cũng phải chạy.
– Cái đó cũng có phải lỗi tại con đâu, lười học chăm chơi là do gen di truyền mà. Ngày trước bố chả đúp 2 năm lớp 2, còn mẹ 3 năm lớp 1 còn gì.
– Nhưng chúng tao không ăn bám. Mày thử nhìn mày xem, từng này tuổi đầu, học hành xong rồi mà vẫn phải ngửa tay xin tiền bố mẹ à?
– Con cũng biết thế là nhục lắm. Thế nên con đang tính làm sao để không phải ngày ngày ăn bám bố mẹ nữa.
– Máy tính thế nào nói tao nghe xem.
– Bố mẹ gửi cho con khoảng 5 tỉ vào ngân hàng, mỗi tháng con sẽ tự ra ngân hàng rút tiền lãi về tiêu, không phải ăn bám bố mẹ nữa. Thế được chưa ạ?
– Ối giời ơi, cho mày đi học 6 năm trung cấp đúng là tốn tiền mà. Sao mà ngu thế hả? Ngày mai đi xin việc ngay, hết tháng này mà chưa tìm được việc là tao cắt.
– Dạ? Sao lại cắt của con? Việc làm thì từ từ sẽ kiếm được, nhưng cắt cái đó của con đi thì không nối lại được đâu.
– Tao cắt tiền chi tiêu cho mày hàng tháng ấy chứ mày nghĩ là tao cắt cái gì?
Không muốn nghe bà già lèo bèo thêm nữa, tôi vù xe phóng đi. Đi cách nhà gần trăm mét rồi vẫn nghe thấy tiếng bà ấy gào thét sau lưng.
***
Café Nắng Xì Dầu sáng nay không đông lắm. Chỉ lác đác vài khách đang ngồi bên phin café tí tách, mồm cắn hạt dưa lách chách và thi thoảng lại bật lên cười khanh khách.
Vừa ngồi xuống là đã có một em phục vụ xinh tươi xuất hiện với giọng nói thật ngọt ngào:
– Dạ, anh dùng gì ạ?
Ôi trời ơi, người đâu mà xinh thế hả trời! Cái mặt thì rất non, bộ ngực quá ngon, cái eo thon thon, còn quả mông…ôi…giá mà được doggy thì đúng là đời quá son.
– Dạ, anh dùng gì ạ?
– À…ừ…Cho anh như lần trước đi.
– Ơ, nhưng em mới vào làm, chưa biết lần trước anh uống gì ạ!
– Em mới vào thật à? sao anh thấy em quen thế nhỉ? Hay là mình đã gặp nhau trong mộng rồi nhỉ?
– Dạ, nếu gặp nhau trong mộng thì chắc là không phải ạ, vì lâu lắm rồi em cũng không có gặp ác mộng.
Tôi cứng họng luôn, cổ nghẹn ứ chả phọt thêm ra được từ nào. Mịa nó, người thì trông rõ tươi mát mà sao nỡ nói ra những lời chua chát thế. Biết là gặp cao thủ rồi nên đành gọi đại một ly đen đá. Hi vọng vị đắng của café sẽ át được vị đắng mà em vừa đấm vô họng tôi.
Ngồi cũng được 10p rồi mà thằng bạn vẫn chưa thấy đâu. Mịa thằng này, giờ giấc bao cao su vãi cả ra. Đã thế lại còn bị mấy thằng bán hàng rong làm phiền:
– Anh ơi đánh giầy không anh?
– Không em ạ, răng anh còn chưa đánh nói chi đến đánh giầy.
2p sau thì lại đến con bán đĩa:
– Mua đĩa phim không anh? Maria Ozawa không che, full HD luôn.
– Không em ạ, anh bị liệt dương rồi. Che hay không che cũng thế thôi.
Được 1 phút bình yên nữa thì lại đến thằng bán báo:
– Anh ơi, mua báo đi anh. Vừa có vụ hiếp dâm kinh hoàng xảy ra tại viện dưỡng lão.
– Thật à? Cho anh một tờ nhanh.
Tôi vội vàng lật ngay đến mục điểm tin nóng, đây rồi, tin hình sự:
“Tại viện dưỡng lão thành phố vừa xảy ra một vụ hiếp dâm kinh hoàng, nạn nhân là cụ ông 91 tuổi còn thủ phạm là cụ bà 94 tuổi. Hiện cả nạn nhân và thủ phạm đều được giải về đồn công an để lấy lời khai. Và theo lời khai của cụ bà thì cụ bà đã thực hiện không dưới 50 vụ hiếp dâm tương tự với hầu hết các cụ ông khác trong viện, tuy nhiên không có một cụ ông nào dám đủ can đảm đứng ra tố cáo hành vi dã man này của cụ bà mà trái lại, họ đồng loạt tha thiết đề nghị được bảo lãnh cho cụ bà được trở về trại càng sớm càng tốt.
Chúng tôi đang liên lạc và hẹn gặp giám đốc của viện dưỡng lão này để xác minh thông tin trên, tuy nhiên giám đốc của viện cáo lỗi vì thời gian này quá bận không thể gặp được. Lý do là hiện tại đang có rất nhiều hồ sơ tới tấp gửi đến muốn xin được vào sinh hoạt tại viện, số lượng tăng đột biến khiến ban giám đốc của Viện trở tay không kịp. Và điều đặc biệt nữa là tất cả các hồ sơ đều là của các cụ ông”.
Tin về an toàn giao thông:
-“Chuyến bay mang số hiệu 115 chở 115 hành khách đã va vào đỉnh núi Hoa Quả Sơn sau đó nổ tung và rơi xuống. Tuy nhiên điều kì diệu đã xảy ra khi mà không một hành khách nào bị thương cả. Hiện đội cứu hộ đang tích cực tìm xác của các nạn nhân.”
Tin y tế:
– “Trong khi bà con nông dân đang đối mặt với nạn sâu đục thân hoành hành trên lúa thì bộ y tế lại đang đối mặt với nạn sâu đục bím hoành hành trên người, và chỉ phát bệnh trên nữ giới. Loại sâu này to bằng quả dưa leo, thậm chí to hơn, sau khi chích vào bím của nữ giới thì sẽ truyền ấu trùng gây bệnh vào người.
Dần dần bệnh nhân sẽ bị trương phềnh bụng và sau 9 tháng 10 ngày bệnh nhân sẽ phải đến bệnh viện để các bác sĩ nặn hoặc mổ để lôi ấu trùng ra. Hiện có rất nhiều cách để phòng tránh bệnh sâu đục bím này trong đó cách tốt nhất là không để cho loại sâu này tiếp xúc với bím. Tuy nhiên, hầu hết các bệnh nhân đều phản đối cách này”.
=======================================================
Tâm sự 1 thằng tốt nghiệp đại học đi làm bảo vệ
Mobiblog.Org
Chào các thím, mình xin tự giới thiệu mình là Dương, tên họ đầy đủ là Cấn Cường Dương. Đã tốt nghiệp đại học được 2 năm và hiện đang là trưởng phòng An ninh của một trung tâm chăm sóc sức khỏe sinh lý cộng đồng. Công việc chính hàng ngày là dắt xe và trông xe cho khách, hay nói dễ hiểu hơn thì mình làm bảo vệ trông xe cho quán mát-xa thư giãn.
Mình được lên chức trưởng phòng ngay từ khi bắt đầu về làm việc bởi vì cả phòng chỉ có duy nhất một mình mình, chức trưởng phòng không là của mình thì còn của ai nữa.
Lĩnh vực kinh doanh của trung tâm mình là giải quyết nhu cầu sinh lý (bằng tay và miệng) cho nam giới tuổi từ 18 trở xuống và từ 19 trở lên (hay nói cách khác là cho mọi lứa tuổi).
Nhân viên thì có khoảng 8 người, tất nhiên toàn là nữ và đều làm ở phòng chăm sóc khách hàng (thực ra chăm thì ít mà chủ yếu là sóc). Ở đây không có phòng kế toán vì tiền lương tính theo sản phẩm. Khi nhân viên làm cho khách hàng ra được sản phẩm thì tức là họ đã hoàn thành công việc và được chia lợi nhuận theo tỉ lệ 30/70.
Sáng nay vắng khách, ngồi buồn ngắm người qua lại vu vơ chợt thấy một nhóm các em gái tơ hồn nhiên ngây thơ lướt qua mà lòng mình ngẩn ngơ còn súng ống thì cứng đơ. À, hóa ra hôm nay các em ấy thi tốt nghiệp cấp 3. Ước gì anh được xếp hình với mỗi em một cái để thay cho lời chúc thi tốt của anh gửi tới các em.
Các em làm mình nhớ lại thời của mình khi bằng tuổi các em quá, cũng ngây thơ, hồn nhiên và đầy mơ ước như thế.
Còn nhớ hôm ấy, cũng vào một ngày hè nắng chói chang và ve kêu oang oang như hôm nay, vừa thi xong môn cuối vào trường trung cấp tin học. Chắc mẩm là trượt rồi vì cái môn thực hành gõ văn bản trên Word, lúc cuối nó hiện ra một dòng chữ tiếng Anh hỏi là có muốn Save bài làm lại không, đéo hiểu nó nghĩa là gì, cứ tưởng nó hỏi là bạn có muốn làm bài nữa không, thế là nhấn mẹ vào chữ “No”. Thôi xong, mất sạch chữ và đành nộp file trắng.
Đang ngồi uống nhân trần với vẻ mặt bần thần thì có một anh trông mặt hơi đần đần lân la lại gần hỏi thăm bằng giọng rất ân cần:
– Vừa thi xong hả em, làm được bài không?
– Dạ, em làm được hết anh ạ, nhưng mà hình như sai hết, có lẽ là tạch thôi.
– Thôi, tiếc gì cái trường trung cấp vớ vẩn này. Có muốn học đại học không?
– Dạ, có chứ ạ!
– Ok, anh sẽ giúp mày đỗ đại học. Anh có ông bác họ mới khai trương cái trường đại học rất to, đang có chương trình khuyến mại giảm 50% học phí nếu nộp hồ sơ trong tuần này đấy.
– Thật hả anh? Vâng, để em về làm hồ sơ luôn. Bao giờ thi ạ?
– Không cần thi, cứ nộp hồ sơ là đỗ. Mà anh với mày là chỗ người quen, không cần hồ sơ, cứ cho anh số điện thoại, lúc nào nhập học anh sẽ gọi.
Ôi, đúng là bố mẹ ông bà mình quanh năm ăn chay với thịt chó mắm tôm tích đức nên số mình mới gặp may thế. Đến thi cái trung cấp còn đang lo không đỗ mà tự nhiên giờ được đi học đại học, gia đình mình vui lắm. Bố mẹ phấn khởi hân hoan ra mặt, đi đâu gặp ai cũng khoe thằng con tôi đỗ đại học rồi, làm mình cũng thấy vui lây. Không vui sao được khi mà mình là người đầu tiên của dòng họ học lên được tới cấp đại học, làm rạng danh tổ tiên, sẽ là một mốc lịch sử chói lọi trong gia phả họ Cấn Cường nhà mình.
Trước hôm nhập học, bố mẹ mình giết lợn, sắp gần hai chục mâm cỗ mời bà con họ hàng, láng giềng tới chia vui. Cơ mà cuối cùng chỉ có vài người đến ăn, còn thừa những hơn chục mâm, đổ hết cho chó với cho lợn ăn, về sau chó với lợn nó cũng ngán éo thèm ăn thì lại gom lại đem biếu hàng xóm.
Trong số vài người đến ăn đó thì cũng chỉ có ba hay bốn người đi phong bì, còn lại là vác mồm đến ăn không. Thật rõ là không biết xấu hổ. Về sau hỏi ra mới biết, hôm đó họ còn bận tổ chức liên hoan cho con nhà họ cũng đỗ đại học, không thì lại đi ăn mừng cho con nhà khác trong làng vì cả làng đỗ đại học mà, cứ nộp hồ sơ là đỗ, muốn trượt cũng không được.
Trước giờ các cụ cứ kêu làng mình có truyền thống học dốt, đua đòi, ham chơi, giờ cả làng đỗ đạt đại học hết các cụ mới ngã ngửa ra và hối hận lắm vì đã trách lầm lớp trẻ. Chúng nó chơi bời thật đấy, hút hít, nghiện ngập, đú đởn, nạo thai thật đấy, nhưng mà thi thì cứ đỗ trăm phần trăm. Đúng là học ra học, chơi ra chơi.
Rồi 6 năm đại học cũng trôi qua (thực ra là 4 năm thôi, nhưng nợ môn và học lại thêm 2 năm). Ra trường với đôi mắt thâm quầng vì thức khuya và thiếu ngủ. Các thím chớ vội hiểu lầm tội nghiệp mình, thiếu ngủ éo phải vì học khuya mà vì những đêm cày game triền miên. Cày ngày không đủ tranh thủ cày đêm, cày thêm lúc gà gáy và cày hí hoáy cả lúc giữa trưa.
6 năm với bao tủi hổ nhục nhã và cả bao tiền bạc của ông bà già vì phải lên trường xin xỏ chạy điểm, vì phải ra quán cầm đồ chuộc xe, chuộc máy tính. 6 năm với kiến thức đạt được là một số 0 tròn trĩnh nhưng lại trui rèn mình thành một tay lô đề đầy bản lĩnh, trúng không kiêu trượt không nản. 6 năm với bao cuộc tình luẩn quẩn loay hoay xếp hình chia tay rồi lại xếp hình quay tay.
Đang suy tư với những hoài niệm thì chợt những tiếng cười giòn giã của các em nữ sinh làm tôi giật mình, cắt đứt dòng hồi tưởng để trở lại với thực tại, nhìn lại mình với thân hình như thằng sida và tương lai thì nhạt nhòa. Thế mà mới vài năm trước đây thôi, tôi cũng trẻ trung và mộng mơ và cười tươi nào kém gì các em.
Các thím có thể nghĩ là mình chém gió cho vui, nhưng không, những gì mình nói là sự thật, và sự thật này không hề thiếu trong xã hội này.
Nghĩ rồi tự cười chua chát một mình đầy mỉa mai, và đôi môi khẽ run run câu hát cho đời bớt chua chát:
“..ai cũng một thời trẻ trai
Cũng từng ước vọng đường dài
Ngờ đâu số mình nó lụi bại
Giờ đây cũng đành xóc lọ, đập chai…”
– Ê, đụ má thằng kia!
– Dạ, anh chửi em ạ?
– Không chửi mày thì chửi ai, thấy khách đến không dắt xe cho khách mà mắt cứ trợn lên, mồm rên ư ử thế à?
– Dạ, xin lỗi anh, mời anh vào trong hưởng lạc ạ, cứ để xe đó em dắt cho, chúc anh ngon chym!
============================
Kể chuyện vợ tôi ốm nghén
Mobiblog.Org
Mình có nghe nói mấy bà bầu thường hay bị nghén, nhưng cũng chưa hiểu nghén là như thế nào. Thế nên khi biết tin vợ có bầu thì mình có hỏi anh Gu-gồ, anh Gồ bảo là nghén có hai dạng, một rất sợ và hai là rất thèm cái gì đó. Nói chung nghén sẽ mang lại khá nhiều phiền phức và mệt mỏi. Hi vọng vợ mình không bị nghén.
Được khoảng một tuần vợ chưa có biểu hiện gì nên mình cũng yên tâm lắm. Nghĩ thầm: “Quả này ngon rồi, thật may mắn, tạ ơn Chúa, Nam mô a di đà phật!”
Chiều nay cũng như bao chiều, tan giờ làm là phi ngay về nhà. Dù trời lạnh nhưng mình vẫn phóng xe rất nhanh bởi mình biết vợ yêu đang chờ mình bên cạnh mâm cơm nóng hổi với món cà muối sổi, món dừa kho trứng chim cút đang bốc khói nghi ngút, cả món canh dưa nấu nhạt tỏa hương ngào ngạt. Ôi, nghĩ đến đó thôi đã thấy ấm áp rồi, chợt thấy cái lạnh của mùa đông chẳng còn đáng sợ nữa.
Mở cửa vào nhà, thấy vợ đang ngồi máy tính chơi pikachu.
– Em yêu, sao chưa dọn cơm mà vẫn còn ngồi bắn điện tử? Dọn cơm ăn đi, anh đói quá.
– Em nghén rồi.
– Thế là dư lào?
– Thì định nấu nhưng ngửi mùi dầu ăn buồn nôn quá nên lại thôi.
– Thế tức là vẫn chưa nấu cơm à?
– Vâng
– Ừ, vậy để đó anh nấu cho, em đi cắm nồi cơm đi.
………Ọe, ọe, Ọe
– Sao thế em?
– Anh ơi mùi gạo ghê quá, em buồn nôn, không cắm được.
– Ừ, vậy để đó tí anh cắm cho, em đi rửa cái đống bát dành dụm được từ đầu tuần đến giờ đi.
– Anh ơi, mùi sunlight cũng sợ quá, em không rửa được.
– Ok, để đó tí anh rửa cho, em tranh thủ giặt cho anh cái quần ngố để cuối tuần sau anh diện về quê dự đám ma.
– Anh ơi, mùi ô-mô, mùi ô-mô thật đáng sợ, em không giặt được.
– Thế thì quét qua cái nhà đi để tí ăn cơm nào.
– Anh ơi, cái chổi, cái chổi, mùi của nó khủng khiếp quá.
– Thôi được, vậy em lên giường đắp chăn nằm nghỉ đi cho đỡ mệt. Tí anh dọn dẹp nấu nướng xong sẽ gọi em dậy ăn. Ok?
– Dạ vâng.
Vợ tôi ngoan ngoãn lên giường nằm và không thấy kêu ca gì nữa. Nghĩ cũng vẫn may đấy, nếu vợ tôi mà sợ cả cái mùi chăn ga gối đệm nữa thì chỉ có cách xuống nền nhà nằm. Trời thì lạnh, đang có bầu mà lại phải nằm tênh hênh dưới nền nhà thì thương lắm.
Thôi thì thỉnh thoảng vợ mới mang bầu, mình là người đàn ông, lại là đàn ông đích thực, x-men, nên chia sẻ và giúp đỡ việc nhà cho vợ cũng là điều đáng làm và đáng tự hào.
Tưởng rằng xác định tư tưởng như vậy là sẽ được yên ổn, ai ngờ, nửa đêm đang ngủ ngon thì vợ chọc chọc vào mông gọi dậy:
– Anh ơi, em thèm….
– Ừ, anh biết rồi, anh cũng đang thèm đây. Nhưng bác sĩ bảo phải kiêng 3 tháng đầu. Em cố gắng lên, 3 tháng nhanh thôi mà!
– Không, không phải thèm cái đó, thèm cái khác cơ!
– Là cái gì?
– Đùi gà luộc chấm bột canh ớt lá chanh.
– Sao lại thèm vào giờ này? Anh kiếm đâu ra?
– Thì nghén nó thế, ai mà biết được.
– Thôi, cố ngủ đi, sáng mai anh mua cả đàn gà về luộc cho em ăn.
– Không, bây giờ cơ, nếu không được ăn thì em không ngủ được, em mà không ngủ được thì anh cũng không ngủ được đâu.
Thế là lại lồm cồm bò dậy, khoác áo đi bộ ra đầu ngõ, vừa đi vừa cầu mong cho có cái quán phở gà nào nó còn mở cửa. Kia rồi, may quá, còn một quán vẫn sáng đèn.
– Có đùi gà luộc không anh?
– À, hết rồi em ạ, anh chuẩn bị dọn về nghỉ đây.
– Thế không còn cái gì khác để ăn à?
– Chỉ còn phao câu thôi.
– Vâng, vậy cho em 10 cái phao câu. Có còn hơn không anh ạ.
Kể từ lần đó, cứ đang nửa đêm ngủ ngon mà vợ chọc chọc gọi dậy là lại giật mình thon thót. Lúc thì thèm gà tần, khi thì dồi chó, hôm thì lòng lợn, bữa lại tiết canh. Hồi mới cưới đang ngủ mà vợ chọc dậy thì thích lắm, cơ mà giờ thì chả thích nữa.
Còn nhớ có một hôm, hơn 2h đêm, đang ngủ , vợ vùng dậy đòi ăn bún đậu mắm tôm. 2h đêm thì còn ai bán cái đó nữa. Đành liều mặt gõ cửa mấy nhà hàng xóm hỏi xin. May mà có một nhà nó ăn cà pháo với mắm tôm từ hôm trước vẫn còn thừa một ít, nhưng chỉ có mắm tôm không thôi, không có bún, không có đậu. Thôi cũng đành vậy, có còn hơn không.
Thế là mang về đổ ra bát, cho thêm tí nước mắm, mì chính vào cho thơm rồi lấy cái thìa đưa cho vợ tự xúc ăn. Mình mệt quá lăn quay ra giường ngủ còn vợ thì vừa xúc, vừa húp sột soạt vừa khen mắm ngon quá.
Nhưng đó chưa phải là tất cả. Một chiều hai vợ chồng đang đèo nhau đi chợ mua rau, tự nhiên vợ giật giật áo mình rồi kêu lên:
– Anh ơi, hình như, em lại thèm rồi.
– Sao? Thèm cái gì? Giờ là ban ngày, em thèm gì anh chiều hết.
– Anh quay xe lại đi, em chỉ cho. Em vừa nhìn thấy xong.
Mình ngoan ngoãn quay xe lại, đi theo hướng vợ chỉ. Vợ bảo mình dừng xe ở một shop thời trang rồi nhanh như cắt lao xuống chỉ vào cái váy con mụ ma-nơ-canh đang mặc rồi thỏ thẻ:
– Đây, em thèm cái váy này.
Ôi thôi! đang bảo dành dụm tiền đầu tư đôi giầy da mới để đợt tới đi viếng đám ma cho oách, giờ quất quả váy này thì chắc lại phải mang đôi giày cũ đi khâu mà đi tạm vậy. Chả còn cách nào khác.
Từ hôm có cái váy, vợ dịu dàng hơn hẳn. Trước chồng xem bóng đá là lườm nguýt, rồi giành giựt điều khiển, tranh kênh đòi xem phim hàn quốc. Giờ lại ngồi xem bóng đá cùng chồng. Mà không chỉ xem không đâu, còn thường xuyên đưa ra bình luận và nhận xét rất chính xác và sắc bén nữa. Chỉ có điều những bình luận của vợ mình thường không liên quan lắm đến chuyên môn hay kỹ chiến thuật mà chủ yếu chỉ là: “Ôi! anh kia body chuẩn thế!”, “Eo! anh kia đùi to thế”!…
Đặc biệt là vợ mình rất hâm mộ anh Ronaldo. Lý do thì chỉ có một lí do duy nhất đó là anh ấy đẹp trai và trông rất lạnh lùng. Cứ mỗi khi anh Ronaldo có bóng là vợ mình lại gào lên: Ronaldo! Ronaldo!
Nhiều lúc mình phát bực mình và phải quay sang quát vợ:
– Em hâm mộ thằng đấy vừa vừa thôi nhé. Đừng có thái quá để đến lúc nghén nó là anh không có tiền mua nó về cho em đâu đấy. Không phải cứ ốm nghén là thích cái gì cũng chiều được đâu, nhá!!!
=========================
Ông bố tuổi 16
Mobiblog.Org
Các thím các mợ ơi, kỳ thi tốt nghiệp lớp 9 đang đến rất gần rồi, và cháu thì thấy lo lắng, bồn chồn lắm. Lo lắng không hẳn vì đây là kì thi quan trọng, cũng không hẳn vì cháu chưa ôn tập được gì, mà bởi vì…người yêu cháu đang bị chậm kinh.
Cháu cũng mới được nghe nói rằng chậm kinh là biểu hiện của việc sắp có thai. Vậy nên ngày đêm cháu nguyện cầu cho người yêu cháu nó mau có kinh, cho cháu đỡ phải suy nghĩ linh tinh. Nhưng càng chờ đợi thì càng xa vời vợi. Cái cảm giác cháu chờ đợi người yêu mình có kinh trở lại nó cũng khổ sở và khắc khoải chẳng kém gì Vua nước Đại Đường xưa chờ thầy trò Đường Tăng đi Tây Trúc thỉnh kinh trở về.
Tính đến hôm qua, người yêu cháu đã chậm kinh đúng hai tuần rồi đấy các thím các mợ ạ, trong khi bọn cháu mới yêu nhau được hơn một tháng.
Người yêu cháu học cùng lớp với cháu, sinh hoạt cùng nhóm, ngồi cùng bàn. Vì nhiều cái cùng như vậy cho nên bọn cháu cùng rủ nhau trốn học, cùng nhau đi chơi, cùng vào nhà nghỉ, và giờ thì cùng lo lắng khi bị chậm kinh.
Cháu đang ngồi nhà với tâm trạng hoang mang, sợ hãi thì bỗng chiếc nokia 1102 (một sim một sóng online) rung lên bần bật và kêu “tít tít” bên tai. Bạn gái cháu nhắn tin. Mở cái tin nhắn ra mà tay cháu cứ run run, cầu trời là tin báo nó đã có kinh trở lại, cầu trời! cầu trời!
– “Mày ơi, tao có rồi!”
Như chết đuối vớ được cọc, cháu gào thét sung sướng, nhảy cồ cồ khắp nhà và reply lại ngay cho nó.
– “Oh Yeahhhhh. Có thật rồi hả? Vui quá. Tạ ơn chúa! Vậy là cuối cùng tao cũng trút được gánh nặng suốt hai tuần nay”.
– “Mày điên à? Không phải có kinh, có thai rồi!”
Ôi trời ơi! Sao đã kéo cháu lên đỉnh rồi còn đẩy cháu xuống vực sâu thế chứ? Cháu cứ tưởng cảm giác ở dưới địa ngục đã là khủng khiếp rồi, nhưng cái cảm giác được một bàn tay lôi mình lên từ địa ngục, nâng mình lên thiên đường, cho mình ngó nghiêng tí rồi lại lấy chân đạp thẳng vào mặt mình cho mình rơi xuống chỗ cũ, đó mới là cảm giác đáng sợ nhất.
– “Sao mày biết là có thai?”
– “Tao vừa mua gậy thử xong, 3 vạch, bây giờ tính sao hả mày?”
– “Cứ bình tĩnh, để tao tính”
Là cháu nói nó cứ bình tĩnh thế thôi, chứ bản thân cháu cũng đang hoảng loạn lắm các thím các mợ ạ!. Nhưng còn sống là còn hi vọng, cháu vẫn cố níu kéo một khả năng mong manh rằng cái gậy thử thai đó bị sai. Cũng có thể lắm chứ? Ở cái xã hội mà đến cả trứng gà, cả ruốc, cả sữa người ta còn làm giả được thì cái gậy thử thai có gì là khó đâu.
Tiện đây, xin kể cho các thím các mợ nghe chuyện mới xảy ra ở khu cháu. Có anh chồng đi công tác xa triền miên, có khi cả năm mới về nhà thăm vợ một lần. Đột nhiên lần ấy về nghe tin vợ đã có thai 4 tháng. Anh này nghi ngờ cho bố mình đã xếp hình với vợ anh khiến chị ta có thai. Ông bố thì cãi kịch liệt, ông ấy bảo: “Thật vô lý, không bao giờ có chuyện loạn luân đó xảy ra được, vì sau mỗi lần xếp hình tao đều cho nó uống thuốc tránh thai khẩn cấp cả, không thể có thai được”.
Mãi về sau này, khi bên công an kinh tế phát hiện ra hàng loạt thuốc tránh thai khẩn cấp giả bán trên địa bàn thì ông ấy mới chịu nhận mình là chủ của cái thai. Nhưng nhận thì nhận vậy thôi chứ ông ấy bảo ông ấy không có trách nhiệm với đứa trẻ đó, bởi theo ông ấy thì trách nhiệm thuộc về cái bọn buôn bán thuốc giả.