(Mobiblog.Org)
++ Chap 14 : Chuyến đi xa Phần 2: Điểm mù
post theo nguyện vọng 1 số ng
Ở Chap 14 : Chuyến đi xa .Phần 1 : Đường hoang các bác hỏi em về việc đổi CMND.Ok trả lời là từ xa xưa con người đã phát triển cái loại giấy tờ này để chứng minh thân phận và xuất xứ,tuổi tác của một người.Khi đã xuất hiện cái tên được đặt cho người và quan niệm tôn giáo tín ngưỡng thờ ma quỷ thần thánh thì đã có loại giấy tờ này.Nó được phát triển từ đá,thẻ tre,gỗ rồi đến giấy,bìa các-tông và thẻ từ.Mỗi loại này đều có ghi tên tuổi và ít ra cũng có đặc điểm nhận dạng để chứng minh con người đang giữ thứ không phải là một người khác vô tình nhặt được thứ đó.Con người ai cũng có tên tuổi vậy thì tên tuổi những ai có thể được biết.Chỉ người thân trong gia đình và các mối quan hệ thân cận.Theo em biết thì không nên nói tên tuổi và giờ sinh ra với người lạ để tránh người lạ và thế lực xấu có ý hãm hại mình.Như các bác biết ở các thể loại tâm linh.Còn riêng đối với việc đổi CMND của em và ông Tuấn có lẽ là một cách di cung hoán số theo quan niệm của người xưa nhằm tránh các thế lực tà ma quấy nhiễu con người.Mẹ em bảo thế thì làm thế.Em với ông Tuấn hai con người hai mệnh căn khác nhau lại đổi CMND cho nhau chắc để ma nó không biết đường nào mà lần,giống như cách mẹ em vẽ ba mũi tên trắng ngoài đường ở Chap 5 : Ngày xửa ngày xưa để tạo một cái chướng nhãn vậy.Không phải nó biết muốn bắt là bắt được mình
Khi gọi điện cho một ông anh lái xe đường dài ở gần nhà em.Anh cũng khoảng hơn 40 tuổi lái xe chạy Bắc –Nam ông ấy cũng bảo.Thực ra ở Các tỉnh biên giới phía Bắc cũng có chuyện bọn cướp nó trực trên núi mấy con đường hoang vắng một bên là vực một bên là núi.Trời tối khi xe đi qua thì nó đu đây thả xuống bám vào các thùng xe để chặn xe cướp của.Cũng sảy ra chuyện giết lái xe cướp hàng và tiền rồi.
Còn ở miền Nam và miền Trung có sảy ra chuyện này.Nhưng thường là có chuyện ma bám theo xe hay xô xe và làm tài xế mất thắng,lạc tay lái chơi.Nhiều người khi gặp tai nạn còn sống cũng có kể có mấy cái bóng đen nó bám vào xe.Em chưa thấy cái bóng nào bám vào xe em cả nên cũng hơi nghi vụ này.Nhưng mà đang lái tốc độ cao nó bám vào thân xe thì cũng hốt phết các bác ạ.Nó làm vậy được chắc phải có siêu năng lực chứ chả chơi.Nó kiếm mình tức là có chuyện rồi đớ.
Lý giải chung về cái gọi là điểm mù trên lý thuyết thì như sau:
Con người chúng ta được sinh ra ở trên đời với 5 giác quan vật lý để có thể cảm nhận đuợc thế giới xung quanh mình: Thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác và vị giác cùng với thế giới nội tâm rất vi tế gọi là thế giới của Tâm – Tinh thần.
Ngoài đặc điểm là có giới hạn ra, mắt còn có một điểm đặc biệt gọi là điểm mù. Nhìn vô hình ảnh dưới đây chúng ta có thể nhận thấy điểm mù của mắt.
(Tất cả chấm đều màu trắng, nhưng do mắt có điểm mù nên khiến ta có cảm giác chấm đen trắng liên tục thay đổi. Chấm đen tức là mắt ta không nhìn thấy được, vì không có “màu đen”) Tất cả 6 căn của chúng ta đều có giới hạn và đều có ảo giác.
Đặc tính của tư duy cũng có giới hạn. Trí óc của ta lúc nào cũng phải dựa vào ký ức, dựa vào những dữ kiện mà nó tích lũy được thông qua 5 căn trước (ta gọi là kinh nghiệm cảm thọ). Mà như trên đã trình bày, 5 căn trước đã có giới hạn thì Tư duy của chúng ta cũng có giới hạn. Sự suy nghĩ của ta chỉ có thể làm việc được trên những dữ kiện ta đã được học qua, đã được chấp nhận và huân tập rồi. Tuy nhiên tâm con người cũng có điểm mù. Đó chính là bản ngã. Ta không bao giờ có thể nhìn thấy bản ngã của mình, vì đó là điểm mù của tâm thức. Cũng giống như, nếu có vật nào đó nằm trong tầm điểm mù của mắt thì ta không có cách nào có thể nhìn thấy được điểm đó nữa. Tuy nhiên có một điều hơi khác, mà là khác cơ bản giữa điểm mù của mắt và điểm mù của tâm: Nếu điểm A nằm tại điểm mù của mắt thì mắt không thể nhận biết được, nhưng điểm A vẫn tồn tại. Nhưng, bản ngã là điểm mù của tâm nhưng bản ngã thực sự lại không tồn tại. Chúng ta gọi đúng hơn là: ảo giác về bản ngã.Những ý niệm, những cảm xúc của thân và tâm ta thực ra là một dòng liên tục của những đơn vị ý niệm, cảm xúc rất nhỏ, rất vi tế nối đuôi nhau và thúc đẩy nhau sinh khởi theo 2 nguyên tắc: Nhân Duyên và Nhân Quả (hay gộp lại là Nhân – Duyên – Quả). Những ý niêm trước sinh hay diệt thì sẽ thúc đẩy phát sinh hay diệt ý niệm sau theo nguyên tắc:
“Cái này sinh thì cái kia sinh
Cái này diệt thì cái kia diệt”
Chính vì những đơn vị nhỏ này diễn ra liên tiếp với tốc độ rất nhanh nên khiến “ta” có cái ảo giác là có cái “Ta” thật, có cái bản ngã thật. Cũng tương tự như những hình ảnh ta quan sát trên màn hình tivi, thực ra chúng là sự nối ghép của rất nhiều các hình ảnh liên tục, nhưng do giới hạn của mắt nên ta tưởng chúng là liên tục, không có gián đoạn.
Cái đoạn triết lý nên thơ ở trên là đi copy về dán đấy : nguồn thư viện khoa học vật lý @@.Em cũng có học qua cái này nhưng còn thô lậu nên sợ các bác nuốt không tiêu.Vậy xin mạn phép dùng kiến thức quần chúng
************
Tự chương Chap 15 : Nhân quả nhãn tiền
Đã bao giờ?Bạn?Đi thẳng vào chợ Sắt,xách ra một túi đồ bên trong túi đồ đao kiếm còn có một cục đá mài Hải Dương?
Các bạn đã bao giờ ngồi lên taxi trong đêm với chiếc túi đầy đồ,một đêm đi hết mấy triệu tiền xe.Đã bao giờ ngồi lên xe gắn máy khẩu trang chống nắng bịt kín với hai con đồ dắt dọc hộp xích lượn lờ giữa trời trưa nắng?
Đã bao giờ tự tay cầm dao chém người bao giờ chưa?Tôi thì đã cầm rồi.Không phải với bản năng của thằng sát thủ máu lạnh mà cầm để khống chế nỗi sợ hãi mà đối diện với kẻ thù.Bạn đã từng cầm cả một phích nước sôi hắt vào chúng nó rồi chạy trốn dưới sự truy đuổi đến từ hơn mười thằng.
Trên đời khi sợ hãi ta nắm lấy một thứ gì đó để chống lại nó,không phải là đã hết sợ.
Đôi khi nó còn làm ta mơ hồ hơn không biết nó sẽ diễn ra thế nào?Kết cục ra làm sao?
Thứ nhận được có như trong toan tính.Âu cũng khó tưởng tượng.Đời vốn mâu thuẫn,liệu ta có nhìn được mâu thuẫn mà len mình thoát được giữa hai dòng chảy đó.
Vậy cũng được coi như sống thành công rồi.Không uổng kiếp người.
Chap 15 : Nhân quả nhãn tiền …coming..soon..
(Mobiblog.Org)
Chap 15: Nhân quả nhãn tiền
Đã bao giờ?Bạn?Đi thẳng vào chợ Sắt,xách ra một túi đồ bên trong đao kiếm còn có một cục đá mài Hải Dương?
Các bạn đã bao giờ ngồi lên taxi trong đêm với chiếc túi đầy đồ,một đêm đi hết mấy triệu tiền xe.Đã bao giờ ngồi lên xe gắn máy khẩu trang chống nắng bịt kín với hai con đồ dắt dọc hộp xích lượn lờ giữa trời trưa nắng?
Đã bao giờ tự tay cầm dao chém người bao giờ chưa?Tôi thì đã cầm rồi.Không phải với bản năng của thằng sát thủ máu lạnh mà cầm để khống chế nỗi sợ hãi mà đối diện với kẻ thù.Bạn đã từng cầm cả một phích nước sôi hắt vào chúng nó rồi chạy trốn dưới sự truy đuổi đến từ hơn mười thằng.
Trên đời khi sợ hãi ta nắm lấy một thứ gì đó để chống lại nó,không phải là đã hết sợ.Đôi khi nó còn làm ta mơ hồ hơn không biết nó sẽ diễn ra thế nào?Kết cục ra làm sao?Thứ nhận được có như trong toan tính.Âu cũng khó tưởng tượng.Đời vốn mâu thuẫn,liệu ta có nhìn được mâu thuẫn mà len mình thoát được giữa hai dòng chảy đó.Vậy cũng được coi như sống thành công rồi.Không uổng kiếp người.
Chap 15 :Nhân quả nhãn tiền Phần 1 : Xám xịt
Chap này sẽ nói luôn về lý do làm sao em phải có chuyến đi vào Nam.Hồi mới bước qua tuổi 20.Như mọi thanh niên đi học khác.Sáng cắp cặp đi chiều cắp cặp về.Cơm mẹ lo tiền bố cho,không phải tính.Sự thay đổi về suy nghĩ khiến em nảy ra nhiều ý tưởng nông nổi.Muốn làm giàu nhanh chóng.Xin tiền mua xe rồi lập hội với lũ bạn chuyển sang chơi tín dụng,thăm nom lãi ngày.Tiền lên,đá sang cả bóng bánh.Làm qua bạn,làm qua mạng kể cũng kiếm được kha khá.Ấy nhưng mà tiền thiên hạ cũng kiếm đâu có dễ thế.Vay dễ mà đòi khó,có những việc phải tự mình đi làm.Không ai làm được thay,nếu không sẽ không có chỗ.Cả nhà cũng không ai hay biết chuyện,thấy con cứ suôt ngày bận bịu rồi la cà với bạn bè khắp quán xá.giờ giấc thất thường.Bố tưởng em nghiện,đưa đi xét nghiệm.Ok,ko nghiện.Cho về,em chỉ bảo là dạo này con đang đi làm thêm.Buôn bán quần áo với bạn.Gỉa vờ giận rỗi mấy hôm,bố mẹ cũng cho qua.Rồi một hôm cậu ruột em gọi em qua nhà.Bảo là có chuyện,cậu là đội phó đội hình sự thành phố.Sau này mới chuyển sang PCCC.Sang nhà chưa kịp ấm mông cậu đã vỗ ngay vào mặt:
-Mày làm cái gì ngoài đường còn tưởng tao không biết.Dừng ngay cái trò ấy lại.
-Con có làm gì đâu cậu?Tỉnh bơ,lạ vì không thấy cậu hay xưng cậu-con như mọi hôm.
-Cái gì mày làm thì tự biết.Đừng để tao phải lập hồ sơ cho mày.
Nín thinh,lần này không dám gân cổ lên.Có lẽ cậu biết thật.
-Tao không muốn phải tự tay còng mày tống vào trại nghe chưa?
Nói rồi cậu kể chuyện tổ đang thu thập tin tức.Chờ lệnh điều tra rồi xin lập án với cấp trên để chính thức mở án.Cậu nhắc mấy cái tên và địa chỉ làm em cũng lạnh sống lưng.
-Bố mày chắc cũng biết rồi nhưng tao nói trước.Dừng ngay thì còn kịp con ạ.
Từ buổi nói chuyện đó thì mọi chuyện vỡ lở với gia đình.Mẹ em suốt ngày chửi mắng rồi bắt em ở nhà.Cậu em cũng sang nói chuyện với bố mẹ và em.Cậu góp ý và chia sẻ,nói chuyện tình cảm với em.Chỉ cho em cách rút ra khỏi cuộc chơi trước khi quá muộn.Nghe lời gia đình,chẳng phải lúc đấy sợ người lớn.Nỗi sợ hãi lớn nhất là bị bắt.Dính là phải đi lính.Trải qua mấy ngày nằm nhà suy ngẫm,em từ bỏ.Cách ly với đám quan hệ cũ,rút vốn về.Nghỉ chơi.Đám bạn xã hội cũng nghi ngờ hỏi này nọ.Cố gắng buộc lại sợi dây với em nhưng không được.Cứ nhạt dần rồi lánh hẳn,chúng nó cũng căm em lắm.Mất mát bao nhiêu là mối và vốn mà.Chia tay không lý do ai chả không cay.Được time thì em vào Nam như đã kể ở Chap 14: Chuyến đi xa.
(Mobiblog.Org)
Chap 15 : Nhân quả nhãn tiền
Phần 2 :Vàng son.
Chuyện chính ở đây không phải kể về em mà là kể về một người họ hàng ngoại xa.Anh S. anh họ xa bên ngoại của em.Kể về cuộc chơi và sự ra đi cũng ma quái của anh ấy.Nhà anh S di cư xuống HN từ lâu.Đất căn chính của bên nội anh ấy là ở dưới đấy.Anh S là con thứ hai trong gia đình có hai anh em.Anh là con thứ,lớn hơn ông Tuấn nhà em 2 tuổi.Từ bé anh S đã sống trong nhung lụa rồi.Nhà anh giầu phải đến ba bốn đời.Bố mẹ anh,hai bác làm ăn cũng khấm khá dưới đấy.Thời mà anh Tuấn chị H nhà em dưới HP đang còn phải đạp xe mini thọt háng đi học.Anh S đã được bố mẹ mua cho xe máy.Wave Thái đời đầu,đi học cứ như là học sinh đi SH thời bấy giờ.Nhưng tính ra vàng thì dôi hơn nhiều.Em xuống dưới HN được anh S đưa đi chơi.Nhận ra một điều khác hẳn là nhà giầu thâm căn nó khác xa các nhà giầu bình thường.Một kiểu giầu từ trong trứng,tư duy nó khác mình.Anh S từ nhỏ đã được nuông chiều,lắm tiền nên quan hệ bạn bè gái gú cũng nhiều.Bạn xã hội còn nhiều hơn bạn học,chính bố mẹ anh ấy cũng không biết anh có bao nhiêu mối quan hệ.Chỉ biết từ khi học cấp 3 anh ấy đã chính thức nhập cuộc chơi.Mười sáu mười bảy tuổi đầu đã đi làm công dân xã hội.Theo năm tháng cuộc chơi càng lớn thì chân càng lún.Anh cố gắng lết qua cánh cửa trường trung cấp rồi ra làm ăn riêng.Làm gì chả ai biết,cuộc chơi đã đến gần lên đỉnh.Trèo càng cao thì càng khó leo xuống?Hay là nhảy luôn xuống mà bẩn người.
Số lần anh S mặc những chiếc áo dính máu về nhà và việc người thân đưa đi viện chăm sóc theo năm tháng cũng thưa dần.Chuyện càng ít người biết,quy mô hậu quả càng lớn hơn.Anh S đang chìm sâu vào vũng bùn đen.Anh tham gia các sinh hoạt xã hội cộng đồng và các quỹ tổ chức tín dụng phúc lợi xã hội có kỳ hạn.Sân chơi của anh xuất hiện những bóng dáng các đàn anh lớn,long đầu cát cứ một phương.Trong những lần xuống HN đi chơi với anh S. em đã từng thấy xuất hiện đại gia Chung “ N H” đất mỏ và Hiệp “Blood” người Thanh Hóa.Họ gọi nhau như anh em chí thân và đệ tử ruột.Nhớ có lần anh S. bảo với em đợt năm 2010: “mày tuổi Thìn mà đóe hóa rồng đc đâu em ạ.Chỉ là con cá chép thôi,mà còn là cá chép rán”.Nói xong anh cười ha ha với lũ bạn.Em bật lại : “ chép đâu mà chép anh cứ đùa em,em thương bố mẹ nên em không vùng vẫy thôi”.
Anh S làm ngụm rượu rồi cười: “mày theo anh đây này,ở nhà chỉ có nước ăn rau muống”.Em cười trừ nghĩ trong bụng: “rau muống xào thịt bò cũng được.”Những cuộc đi chơi với anh không sàn thì bar không bar thì club.Điểm dừng cuối cùng là khách sạn hoặc nhà nghỉ với vài em chân dài.Anh rất hào phòng,đàn em anh em nhiều.Bao tới bến,anh có sở thích để hàng vào hộp sắt thuốc Thăng Long.Bảo thế mới là người HN đích thực,lịch sự và văn minh.Mỗi cuộc chơi anh lấy cả hộp mở để ra mời các em các cháu,cứ gọi là tới bến luôn.Chơi đã đời và sướng rã rời.Anh S. có tên thường gọi là “S. hay”,anh thường gọi từ “vui” bằng từ “hay”.Câu cửa miệng của anh khi phê thuốc đứng lên nhảy nhót với mấy con ghẹ là:
-Các em ơi có hay không?Hay thì giơ tay.Put your hand some in the air….
Hàng nhiều,mời thỏa thuê.Anh giấu hàng cũng trình độ lắm,có lần em hỏi.Anh S. trả lời: “trừ bọn mafia nó độ xe giấu trong khung,trong két xăng ra.Dân “hay” bọn anh chỉ để trong thú bông thôi,còn không nhét vào máy lạnh.Chứ ngu gì như mấy thằng trẻ ranh bỏ dưới sàn xe hay nhét dưới ghế.Đỉnh nhất là có thằng giấu sau biển số.Buổi bây giờ thuốc thang khử mùi đa dạng,bỏ ít hóa chất thì chó nghiệp vụ cũng trở thành gấu misa thôi em”.Đến giờ cũng chả biết anh để đồ trong xe chỗ nào.
Đường xa mới hay sức ngựa vòi bạch tuộc của ma lực đồng tiền đã đưa anh tới chân trời xa hơn.Ở đó không có ánh sáng chỉ có bóng tối mà nhúng thân.
Những vụ làm ăn ở đất HN chưa đủ.Cơn bão suy thoái kinh tế khiến anh S. cũng chán nản với các cậu ấm cô chiêu đất HN,suốt ngày ăn chơi rời ra vòng tay gia đình.Anh dấn thân vào những vụ làm ăn vùng biên giới,rồi những vụ phóng xe đi Hải Dương Hưng Yên đòi nợ.Có lần còn chạy cả vào biển Thanh Hóa truy lùng đối thủ. còn tiếp….
Tiếp chap 15:Nhân quả nhãn tiền Phần 2: Vàng son
Qua vài nằm em vào Nam cũng chả nghe tin tức gì từ anh.Lễ tết chỉ nhắn tin chúc mừng vu vơ,bỗng một ngày nhà nhận được tin.Đang trên đỉnh cao của đời người,anh bị giết.Lưỡi lê đâm một phát thấu tim,chết trên một con đường vắng khi dừng xe đi vệ sinh.Không ai biết ai giết anh S..Điều tra của công an đang đi vào ngõ cụt.Chuyện đời,bây giờ nó thuê sát thủ đến đâm chém con nhà người ta nhập viện mất có vài chục triệu.Mạng người ba trăm triêu,bèo bọt không tả.Bao nhiêu thằng nó dấn thân vào làm cái nghề này…Đưa tang anh,bao nhiêu là người và vòng hoa.Trai chưa vợ,lễ tang toàn vòng hoa trắng.Đứng lố nhố bên cạnh đám bạn xã hội của anh S,thăm hỏi tin tức.Anh S trước khi mất xuống dốc không phanh.Thằng đệ thân nhất của anh găm tiền đáo hạn của anh một tháng,biến mất tiêu.Nghe nói chạy sang TQ.Để lại anh với số nợ đến gần 18 tỷ.Anh S đôn đáo chạy vạy khắp nơi.Chán đời,anh lệ thuộc hẳn vào rượu và thuốc.Khách cũng thưa thớt dần cùng với nguy cơ vỡ nợ.Chỗ nọ đập chỗ kia càng đập càng lún.Anh bán mảnh đất tự mua bên Hoàng Mai,mượn sổ đỏ của anh trai đi gán.Rồi bán cả ô tô,sang nhượng cửa hàng,vẫn không đủ.Bạn bè như quay lưng lại với anh,đàn em xa lánh dần.Các chủ nợ đến nhà bố mẹ anh S thường xuyên.Anh S. không còn uy danh như ngày đầu nữa.Bị cưỡi đầu cưỡi cổ.Anh xin bố cho bán căn nhà bác định để lại cho anh.Bác không nghe,đuổi anh khỏi nhà và từ mặt.Căn nhà ấy bác để lại cho anh lớn.Bác đã phải dốc túi để lấy nhà về cho anh trai anh S rồi.Vạ vật với cuộc sống trốn chui trốn lủi giang hồ đòi nợ được khoảng nửa năm thì anh bị giết.Tưởng mọi ân oán tình thù với anh đã theo anh nằm xuống đất.Nhưng không mọi chuyện vẫn diễn ra với gia đình anh.
Không còn anh,chả còn ai đến đòi nợ nữa.Chủ nợ biết tin cứ đến nhà anh thưa dần.Một phần vì anh S mất,một phần vì bố anh S làm cũng to.Về thủ tục pháp lý giấy tờ căn nhà và tài sản.Không ai đứng ra kiện tụng hoặc đe dọa nữa.
(Mobiblog.Org)
Chap 15 :Nhân quả nhãn tiền
Phần 3: Chết vẫn chưa hết chuyện.
Sau khi anh ra đi,cái chết của anh S. đã trở thành nỗi ám ảnh của cả gia đình.Bố anh xin cơ quan về hưu sớm,đáng lẽ hai năm sau mới về.Nhưng kể từ cái chết của anh,bác xin về luôn.Anh trai anh S và chị dâu từ đợt phải chạy vạy tiền nong để lấy về sổ đỏ căn nhà đang ở cũng trở nên điêu đứng.Kinh tế cũng không còn hoành tráng như trước.Mẹ anh S. thì phải đến cả tháng cứ đờ đẫn đi lại như ma trong nhà.Nhớ hôm đám tang anh,mẹ anh vẫn bảo là anh bị ốm.Phải đưa đi viện,làm cúng ba ngày với bảy ngày mà bác cứ bảo là làm lễ giải hạn cho anh: “Nó còn sống sờ sờ ra đấy,ai bảo nó chết”.
Câu nói ấy cứ như găm vào tim những người trong gia đình và họ hàng thân quen.Bác gái thường xuyên gặp ác mộng.Đêm nào anh cũng về đứng đầu giường mẹ.Hình dáng tiều tụy.Có hôm anh về,vuốt tóc mẹ rồi thì thào: “Sao mẹ không trả nợ cho con,để con bán căn nhà.Chúng nó đâm con đau lắm mẹ ơi.”
Đau lòng vì con,nhiều đêm bác không thể ngủ được.Nằm bên chồng ngủ mà bác thao thức.Nhiều đêm bác trai còn gắt lên : “ bà không ngủ thì để cho tôi ngủ,cứ đi lên rồi lại đi xuống.”
Từ hôm cúng bảy ngày cho anh xong thì nhà bắt đầu có những chuyện lạ.Nhà bác trước nay làm gì có nhiều thạch sùng bao giờ đâu.Cái lũ bầy đàn ấy trốn ở đâu bây giờ mới rúc ra ngoài.Phóng lạnh lăn sơn kín,trời mùa đông tắt máy lạnh để mở cửa cho nó mát.Ban đêm yên tĩnh lạ thường nhưng tiếng kêu thạch sung cứ văng vẳng trong đầu cả nhà: “Tặc ,tặc ,tặc…chép chép chép.”
Người xưa kể chuyện Thạch Sùng ngày xưa phú xưng địch quốc,giàu hơn cả vua.Nhưng không có cái bô đựng nước tiểu.Bị vua phán tội chết nên uất ức hóa thành con thạch sung.Sống kiếp bò sát,đi bắt côn trùng trong nhà.Đêm về nó vẫn kêu tặc tặc để đòi số tiền mà vua cướp của nó…Rồi chuyện với con Milu nữa.Con chó từ hôm anh S. mất,khiêng áo quan về đề trong nhà.Nó cứ nằm phủ phục cạnh quan tài.Hồi anh S. còn sống hay mua xương sườn và thịt bò về cho nó ăn.Chủ tớ quấn nhau lắm.Nhìn thấy nó thui thủi cạnh quan tài như vậy.Ai mà nỡ đuổi đi,lúc đưa anh đi hỏa táng nó vẫn cứ bám lấy xe tang.Đuổi mãi mới xuống.
–Xe tang đưa anh đi trong chiều vắng,gọi tên anh không gian âm u cha mẹ khóc thương..Người yêu anh vẫn đây đôi mi xanh xao thẫn thờ–
..còn tiếp..
Tiếp Chap 15: Nhân quả nhãn tiền Phần 3 :Chết vẫn chưa hết chuyện
Con Milu từ ngày anh S mất cũng trở nên kỳ lạ.Chả chịu ăn gì cả,cho cái gì cũng không ăn.Kể cả món xúc xích trong tủ lạnh mua riêng cho nó cũng chả ăn.Bực mình chả lẽ bán quách nó đi nhưng thấy nó tận tâm với chủ.Bác trai nhà cũng thương,sai người đi mua thịt bò cho nó.Hai lạng thịt bò về để trước mặt.Chưa đầy ba phút,hết sạch.Con chó vui mừng chạy quanh cái đĩa rồi ngồi xổm xuống.Cái đuôi ve vẩy và cái đầu cúi cúi nhưng chả gặm hay rỉa cái gì.Y chang như có người đang vuốt ve cổ và xoa bờm nó vậy.Cả nhà ngơ hết cả người,chó với chả là má.
Từ hôm anh S. đi,ban đêm con chó cũng quấy lắm.Nó hay chạy vòng vòng rượt bắt những thứ trong tưởng tượng của nó.Quay trái rồi nhảy sang phải,vẩy đuổi lè lưỡi ra chiều thích thú với những trò của nó lắm.Như thể có một người bạn không khí đang vui đùa với nó vậy.Ghét bị xích,ai mà cứ cầm cái xích lại gần thì nó gầm gừ nhưng không cắn.Chạy trốn thoát khỏi tay người bắt.Có đêm xích được nó thì nó lại vằng cắn dây thoát được.Thế là cả đêm nó cứ chạy lung tung khắp sân,tiếng đầu dây xích cạ xuống nền gạch đỏ nghe cứ ghê hết cả tai.Cứ kêu dát dát dát rồi leng ka leng keng những âm thanh khó chịu.Con chó cũng có nhiều biểu hiện kỳ lạ.Ngày xưa nó im lặng ngoan ngoãn đến như thế.Người ta bảo chó săn Đức thì không bao giờ tùy tiện sủa bậy.Nhưng đằng này lại khác,dạo này ngày cũng như đêm nó cứ sủa.Sủa từng tiếng một,sủa thành những tràng dài lê thê nghe não hết cả tai làng xóm.Nó sủa toàn giờ hoàng đạo,cứ mười hai giờ trưa và một hai giờ sáng là sủa.Tổ trưởng dân phố sang góp ý cũng chả được.Cứ thấy người lạ là nó lại lồng lên,chực cắn người ta.Ai mà dọ mõm nó cho được.Cũng may là nó không bao giờ ra khỏi nhà cả.Cứ lê la hết nhà trên xuống nhà dưới rồi chạy ra vườn nô đùa mải mê với những trò kỳ lạ của mình….Chuyện cúng cơm cho anh S cũng kỳ lạ.Nhà phải cúng cơm cho anh bảy lần bảy bốn mươi chin ngày.Mẹ anh làm cơm cúng không sao,người giúp việc cúng cũng không sao.Nhưng cứ bố anh làm mang cơm lên cúng cho anh thì có chuyện.Bác vừa để bát cơm quả trứng cúng cho anh xong.Đi xuống dưới nhà sửa xoạn ăn cơm.Ăn cơm xong,đi lên thấy kiến bu đầy bát cơm.Toàn kiến lửa con rồi kiến cánh.Chúng nêm chật kín bề mặt ngoài của bát cơm và quả trứng.Nhìn đỏ chót rung rợn như cái mặt người chết bị kiến bu vào cắn vậy.Bực mình,bác xua kiến rồi bê bát cơm xuống dưới nhà rồi đổi bát khác.Vẫn bị vậy,đành chịu.Bác gái thì thi thoảng phải đi qua nhà người con trai lớn để chăm cháu,những khi bố mẹ nó bận trên cơ quan.Mình bác trai phải ở nhà lo cơm nước.Không phải lúc nào cô giúp việc cũng nấu cơm xong rồi ở lại giúp bác được.Cô còn phải lo về nhà sở cơm nước cho gia đình mình,giúp việc theo giờ.Vậy là mình bác trai phải làm,bác lo diệt kiến mối xung quanh nhà rồi mới làm cơm cúng anh.Trước khi xuống nhà bác còn vẽ thêm một cái vòng phấn màu trắng quanh mâm cơm cúng.Yên chí bác đi xuống nhà ăn cơm một mình.Ăn xong đi lên trên xem,bát hương cháy đùng đùng.Cái bát hương thắp cho anh S. cháy dữ dội,lửa đỏ như chực táp lấy cái ảnh của anh.Lớ nga lớ ngớ bác lấy cái ảnh của anh ra cho lửa đỡ bén lao.Loay hoay thế nào cầm không chắc,ảnh rơi.Vỡ choang một cái,cầm lên đã thấy gương mặt anh S. bị che lấp bới mấy vết rạn vỡ.Vất vả lắm mới dập được khói lửa.Bác gái về nhìn thấy cái ảnh của con trai mình mà xót xa.Vết gương vỡ cũng kỳ lạ nó che gương mặt của anh và làm nụ cười của anh trong ảnh trở nên méo mó.Miệng anh như muốn phát ra một thứ âm thanh gì đó.Chắc nếu nghe được cũng là âm thanh khó nghe.Tối đó bác gái bắt bác trai phải đi thay ngay một cái kính mới….
(Mobiblog.Org)
Chap 15 :Nhân quả nhãn tiền
Phần 4 : Nhãn tiền.
Sau đêm hôm đấy mái tóc hoa râm của bác trai đã có thêm màu mới,màu bạc trắng ở bên hai thái dương.Cứ qua một ngày nó lại lan ra dần rồi bạc trắng cả đầu.Hôm 49 ngày cho anh,bà nội của anh S. cũng sang nhà xem làm đám cho cháu.Hồi bé anh S. được bà cưng như cục trứng gà,suốt ngày bế trên tay.
Thầy làm lễ đến,cúng vái khấn cầu liên tù tỳ từ lúc 8 giờ sáng đến mười một giờ trưa không xong.Mấy lần xin quẻ toàn hai mặt trùng,thầy cứ xạm hết cả mặt lại rồi lại khấn,lại gieo tiếp.Đang lúc khấn reo thì vợ anh con trai cả,chị dâu anh S. bổng nổi khùng lên.Chị đang cúi cúi khấn vái thì mắt long lên xòng xọc.Chỉ tay thẳng vào mặt bố anh S. mắng: “Bố,không cứu con.Để con chết đường chết chợ,bố có xứng làm bố của con không?”.Bác trai sững sờ cả người ,mặt bác đờ ra rồi đỏ lựng lên,môi mấp máy không thành lời.Bác gái vừa nghe được câu đấy liền ngơ ra nhìn con dâu rồi phủ phục người xuống chiếu,khóc lóc dữ dội.Anh trai anh S. lúc đấy ngồi ngay bên cạnh vợ là người tỉnh táo nhất đang ngồi sát bên cạnh vợ.Hướng sang bên vợ khấn vái liên tục: “chú sống khôn thác thiêng,tha cho bố,tất cả lỗi lầm anh xin nhận hết,cứ để anh gánh.” Ông thầy ngồi đang ngồi khấn xám hết cả mặt mày buông tay khỏi đĩa tiền đài.Lầm rầm khấn vái bài kinh cầu siêu mỗi lúc một nhanh hơn.Chị dâu gạt tay chồng mình ra khỏi đầu gối trừng đôi mắt lên nhìn chồng.giọng nói nghèn nghẹt hẳn lại như kiểu vừa hút thuốc lào xong: “anh tránh ra,tôi đang nói chuyện với bố.anh làm gì có lỗi với tôi.Tôi còn có lỗi với anh.Lát nữa tôi nói chuyện với anh,có nghe không?”.Bà chị dâu lại quay mặt sang bác trai : “ bố,bố có nghe không,con gọi bố có nghe không?” Gọi đi gọi lại mấy lần.Dường như anh S. tưởng bác trai không nghe thấy.Người lắc lư hướng cái cổ về phía trước để gọi bác : “ bố ơi,bố có biết bố làm con khổ lắm không,con đau lắm,con dưới đấy lạnh lắm bố có biết không bố ơi,bố nghe chưa?” Nói một tràng dài,cái cần cổ chị dâu dài như muốn bứt ra khỏi cái áo bông lạnh.Mắt chị hướng về phía trước như lồi ra khỏi hõm mắt để gọi bố.Bác trai chỉ im lặng và nhắm mắt khóc,hàng nước mắt dài đang chảy ra khỏi khóe mắt bác.Bác trai chỉ nói một câu : “Mày đi đi.” Rồi lẳng lặng quay mặt ra chỗ khác.Bác gái khóc ngất và lao lại ôm vai con dâu.Miệng bác nghẹn lời không nói được.Hai tay cứ vuốt ve lên khuôn mặt của con dâu : “S,S, mẹ xin lỗi .. lỗi ..mẹ..xin..”.Chị dâu gỡ tay bác và đặt hai tay mình bọc đôi bàn tay bác để lên trên đùi mình: “con thương mẹ nhiều lắm,mẹ ơi bố đuổi con mẹ ơi,anh D không cần con,không ai thương con cả,chỉ có mẹ thôi mẹ ơi.”
-Rồi,mẹ ..mẹ thương con,mẹ thương con nhất trên đời.mẹ thương con nhất
Bác gái vừa khóc vừa nấc ra những lời khiến họ hàng bên cạnh cũng não nề.
-Mẹ ơi bố đuổi con,không cần con,con bị đau lắm mẹ ơi,con dưới đấy khổ lắm mẹ ơi.Sao bố không bán nhà để cứu con để con khổ như này mẹ ơi.chỗ này con đau lắm…” nói một hồi cứ lấy tay mẹ đấm đám vào chỗ dưới nách mình,chỗ anh bị đâm.
Mọi người trong nhà cũng xoắn hết cả lên rồi.Bà nội anh S lúc đấy mới nổi khùng lên: “mày ra ngoài đường cũng là dân cướp đường cướp chợ,sống có nhân quả cháu ạ.Đời người kết thúc thì phải biết chấp nhận thôi cháu ơi.”
-Bà ơi,bà đấy à,bà biết không cháu bị đau lắm,bố cháu bán nhà thì cháu có bị đâm thế này đâu.
-Ai bảo mày làm cái nghề này,sinh nghề tử nghiệp,bố mày đã khổ với mày lắm rồi.mày nhìn bố mày kia kìa có còn ra hình người nữa không.Hay mày lại muốn bố mày bị mày kéo theo hả.Còn mẹ mày anh mày chị mày,cháu mày mày tính sao.Mày để cho ai,hay là bắt cái thân già này phải đem chúng nó đi chôn?Anh S. im lặng không nói gì,ngồi im thin thít.Cả nhà cũng ngồi im phăng phắc,chỉ nghe tiếng lầm rầm đọc kinh cầu siêu nhanh như trảy hội của ông thầy cúng.Bà nội anh S. nghỉ lúc lấy hơi rồi nói tiếp.
-Mày bây giờ nhìn lại xem,bố mày nuôi mày lớn từng này đã cho mày bao nhiêu tiền làm ăn rồi,mua nhà mua xe cho mày,rồi trả nợ mày lúc mày còn thanh niên.Nó có kêu ca một tiếng gì với mày không?Tiền ấy mày nghĩ lấy ra ở đâu.Bây giờ nó còn mỗi cái thân già khọm,cái nhà này cũng còn một nửa.Mày tính lúc tao chết vợ nó chết nó chết thì đặt quan tài ở đâu.Mày hư lắm.
..còn tiếp…